Chương 428: Mục dích
Chương 428: Mục díchChương 428: Mục dích
Nằm trên chiếc ghế sô-pha trong phòng khách, tên mập cứ trằn trọc mãi.
Anh ta rất mệt, vô cùng mệt mỏi, nhưng lại không thể ngủ được.
Nhiệm vụ lần này là một thể nghiệm hoàn toàn mới mẻ, cho cả Giang Thành và tên mập. Anh ta cảm thấy rằng, bác sĩ đã có gì đó thay đổi trong nhiệm vụ lần này.
Một sự thay đổi rất tinh tế.
Không thể giải thích rõ ràng được, nhưng có vẻ như... bác sĩ đã có nhiều tình người hơn một chút.
Tên mập chưa bao giờ nghỉ ngờ bác sĩ không phải là người tốt; chỉ là, hắn đã chôn vùi lòng lương thiện ấy quá sâu nơi đáy lòng mà thôi.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh ta cảm thấy bác sĩ rất đáng tin cậy. Trông hắn có vẻ thiếu tình người, nhưng tên mập tự hiểu rõ về vấn đề này.
Biểu hiện ấy chỉ là một dạng thủ đoạn, chứ không phải mục đích.
Muốn sống sót trong Ác mộng, hắn cần phải làm vậy.
Nhưng điều duy nhất khiến tên mập cảm thấy khó chịu chính là, kể từ khi rời khỏi nhiệm vụ thì cứ có cảm giác bác sĩ càng xa cách mình hơn.
Anh nghiêng đầu, nhìn về phía cửa phòng ngủ.
Cánh cửa ấy đã đóng kín mất rồi.
Trong và ngoài cửa, tựa như hai thế giới. ...
Trên nệm, một bóng người đang nằm dài.
Giang Thành cũng giống tên mập vậy.
Bị mất ngủ.
Cả người của hắn ướt sũng, toàn thân run rẩy, hắn nghiến răng nghiến lợi, cố gắng kìm nén tiếng thở dốc, mà nhịp tim cũng đập vang như từng hồi trống.
Nơi thái dương, một đường gân xanh hiện lên dày cộm, mà đôi mắt của Giang Thành cũng vằn vện các sợi tơ máu.
Hắn run rẩy nâng tay trái lên, kéo chiếc khăn ướt quấn trên đó ra; trong lòng bàn tay, mơ hồ xuất hiện một cánh cửa.
Điều quỷ dị hơn chính là, dường như cánh cửa này thực sự có sinh mạng! Một cảm giác cổ quái chưa từng trải nghiệm trước đây dần len men trong lòng. Theo như Vô mặt thiện từng bảo, cánh cửa này là quà tặng cho chính hắn.
Nhưng từ góc nhìn của Giang Thành, cánh cửa này trông giống một lời nguyền hơn.
Và hắn còn có một linh cảm sâu sắc hơn, rằng từ khi có được cánh cửa này thì cuộc sống của hắn cũng bắt đầu thay đổi.
Trong tâm tưởng của Giang Thành chợt xuất hiện gương mặt của một người đàn ông trung niên.
Chính là người đàn ông trung niên bên cạnh Hạ Manh kia.
Trong quá trình đòi hỏi thù lao dành cho nhiệm vụ lần trước, ông ta đã trả lời một số câu hỏi của hắn liên quan đến Ác mộng.
Trong các vấn đề ấy, có một câu hỏi liên quan đến lợi ích cuối cùng khi đi vào Ác mộng là gì?
Trước đây, hắn vẫn luôn thắc mắc về vấn đề này. Nếu ngơ ngơ ngác ngác mà bị cuốn vào Ác mộng thì cũng là chuyện bình thường, nhưng tại sao lại có một số người giống như Hạ Manh vậy, chọn cách chủ động tiến vào Ác mộng, thậm chí còn lợi dụng các dạng manh mối để liên tục phá đảo các Ác mộng khác nhau.
Y hệt như đi phá đảo các phó bản trong mấy trò chơi điện tử vậy.
Đây không chỉ đơn giản là muốn tìm các tờ giấy trắng hộ mệnh hay các loại manh mối được.
Và người đàn ông trung niên kia giải thích rằng, Ác mộng là một giai đoạn lịch sử bị bóp méo, hay nói cách khác chính là phiên bản phản chiếu tăm tối của một sự kiện lịch sử chân thật.
Giai đoạn lịch sử này đã bị tước đi ánh sáng và vẻ mỹ miều của chính nó, chỉ để lại sự tiếc nuối, đẫm máu và tàn bạo... Mà những con quỷ kia chính là sản phẩm do Ác mộng thai nghén ra.
Mỗi một sự kiện lịch sử bị bóp méo chính là một cơn Ác mộng độc lập. Mà mỗi một cơn Ác mộng cũng sẽ sản sinh ra một con quỷ tương ứng.
Và những con quỷ này... chính là lợi ích lớn nhất.
Giang Thành nhìn cánh cửa trên tay; dường như những suy đoán của riêng hắn đang dần trở thành sự thật.
Nhưng hiện tại, hắn đang gặp phải một vấn đề đau đầu hơn.
Chậm rãi quay đầu lại, hắn nhìn vào bức tường cách đó không xa.
Cứ như thể bản thân có khả năng nhìn vuvên aua bức †vồng. trâna thấy người ở bên kia
Tên mập...
Chính xác hơn, là Vương Phú Quý.
Rốt cuộc, lai lịch của anh ta là gì?
Cách đây không lâu, anh ta đã dùng thể lực thuần túy để mở toang cánh cửa bằng đồng đang trong quá trình đóng lại. Nếu không có anh ta, tình cảnh của bản thân Giang Thành ắt hẳn không thể lạc quan nổi.
Lòng nghi ngờ của hắn đối với tên mập chưa bao giờ phai nhạt... từ lần đầu gặp mặt đến tận bây giờ.
Hắn chỉ đang chờ đợi, chờ đối phương tự lộ tẩy ra manh mối.
Bản thân tên mập có quá nhiều điểm đáng ngờ, thế nên dù bản thân hắn không muốn nghỉ ngờ cũng không được.
Ngay lần đầu tiên bước vào Ác mộng, tên mập đã trang bị đầy đủ đến tận răng, thậm chí còn mang theo một chiếc ô che mưa to tướng.
Và chuyện cổ quái hơn chính là, anh ta lại quay về phòng khám cùng với Giang Thành sau khi hoàn thành nhiệm vụ kia.
Đó là một hành vi vi phạm vào quy tắc của Ác mộng.
Sau khi nhiệm vụ kết thúc, ai về nhà nấy - tại sao anh ta lại có thể đuổi theo chính mình?
Lý giải của tên mập cho vấn đề này chính là, do anh ta cảm thấy thân thiết với chính mình, tự suy nghĩ là muốn đi theo mình, để rồi điều ước đã thành sự thật.
Tên mập may mắn?
Cậu bé bảo tàng?
Ngay thời điểm đó, Giang Thành biết rõ kẻ này chắc chắn không hề đơn giản.
Nhưng sau đó, điều khiến hắn càng băn khoăn hơn, thậm chí còn cảm thấy vô lý, chính là hắn thực sự có cảm giác thân thiết một cách khó hiểu với tên mập.
Đối với bản thân Giang Thành, chuyện này thật khó mà tưởng tượng nổi.
Hắn không có hứng thú với hầu hết tất cả mọi người. Về phần công việc, đó chỉ vì công việc và không liên quan gì đến cảm xúc cả.
Giữ tên mập ở bên cạnh, đây cũng là tính toán riêng của hắn. Hắn muốn quan sát thử xem tên này định làm gì, từ đó mà có thể dò ra kẻ chủ Nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, Giang Thành vẫn không thể nào xác định được mục đích của tên mập.
Bởi vì anh ta đã không thực hiện bất kỳ một hành động thực tế nào.
Tên mập này cứ ngơ ngơ ngốc ngốc, thậm chí còn không thể dùng từ 'ngây thơ' để miêu tả về anh ta được cơ mà. Theo như góc nhìn của Giang Thành, tên mập thuộc dạng kém trí, mà lại còn là một kẻ kém trí nhưng cực kỳ tốt bụng.
Càng hiểu sâu về Ác mộng, Giang Thành đã từng hoài nghi tên mập là điệp viên của Đỏ Thẫm, của Người Gác Đêm, thậm chí cũng có thể đến từ thế lực của Hạ Manh đấy.
Đến làm nội ứng sát bên cạnh Giang Thành.
Nhưng dù nhìn ngược nhìn xuôi thế nào, trông anh ta đều không giống như vậy.
Mà bọn người từ các thế lực kia trông cũng chẳng phải loại người trọng tình nghĩa.
Nhưng tên mập thì khác. Anh ấy rất coi trọng vấn đề đó. Thậm chí, người đàn ông vô cùng nhút nhát này lại sẵn sàng liều mạng lao vào cửa tử trong phó bản, chỉ vì một NPC mà thôi.
(Chú thích: NPC là Non-playable-character - một từ ngữ xuất hiện trong các trò chơi điện tử - là cách gọi chung dành cho các nhân vật do phó bản, trò chơi, hay trong truyện này là do Ác mộng tạo ra. Họ là những kẻ công bố nhiệm vụ, cung cấp sự giúp đỡ... cho những người chơi đi thực hiện nhiệm vụ).
Đối với anh ta, đây dường như là một điều rất bình thường, vì người NPC đó đã từng giúp đỡ anh.
Tuy nhiên, Giang Thành không thể nào câu kéo hiện trạng này được nữa, bắt buộc phải giải quyết ngay lập tức.
Bởi vì, hắn nhận ra là tên mập này đang âm thầm thay đổi bản thân hắn thông qua một phương thức rất cổ quái.
Và điều càng quỷ dị hơn nữa chính là, tên mập thực sự có sức mạnh để chống lại 'cửa'.
Loại sức mạnh đó đáng sợ đến mức nào, Vô áo đen đã từng dạy cho hắn một bài học đau đớn về nó.
Gã Vô ấy... khác với tất cả những con quỷ mà hắn từng gặp trước đây. Nếu phải hình dung, Giang Thành bắt buộc phải định nghĩa rằng, gã Vô ấy đã không còn nằm trong phạm trù là quỷ nữa rồi. Đấng Sáng thế cả.
Do đó, Giang Thành nghỉ ngờ đây chính là nguyên nhân thực sự khiến tên mập làm điệp viên bên cạnh hắn.
Hắn đang chờ, mà kẻ chủ mưu sau lưng tên mập cũng đang chờ.
Chờ đợi... cánh cửa kia xuất hiện.
Đây mới là mục đích thực sự của bọn chúng.
Thứ bọn chúng muốn... chính là cánh cửa kia.
Tất nhiên, có một khả năng với tỷ lệ cực kỳ nhỏ, rằng tên mập thực sự là một người bình thường. Nhưng mà... cũng là một người bình thường không quá tầm thường.
Giang Thành rất sẵn lòng tin tưởng vào điều này.
Rằng tên mập chỉ là một kẻ có thể chất hơi đặc biệt một chút, tương tự như quá trình tùy chọn cộng điểm thuộc tính khi người ta chơi game vậy. Ví dụ như, mọi điểm kỹ năng của tên mập này đều được cộng vào nội tại 'May mắn' cả.
Ngoại trừ hơi ngốc, Giang Thành cũng không hề ghét bỏ anh ta.
Thò tay phải vào túi, Giang Thành lấy điện thoại di động của mình ra. Im lặng một hồi, cuối cùng Giang Thành cũng gửi đi một tin nhắn mà mình đã soạn sẵn từ lâu.
Trong lúc này, tên mập đang nằm co ro trên ghế sô-pha bên ngoài dường như cũng cảm nhận được gì đó. Đầu tiên, anh ta run lập cập, sau đó bèn xoay người, trùm chăn kín hơn.
Trần Di, Lưu Quốc, Tiêu Thái Lang, Hoàn Diên Ninh, Hoa Lạc, Sở Cửu... Từng gương mặt hiện lên trong đầu, tên mập thầm lau nhẹ hai hàng nước mắt.
Mọi người đều đang nỗ lực để sống sót, và ngay cả khi gặp phải tình thế tuyệt vọng, bọn họ vẫn không từ bỏ hy vọng.
Trên mảnh đất tuyệt vọng kia, những bông hoa hy vọng vẫn có thể nở rộ.