Chương 429: Giấc mộng
Chương 429: Giấc mộngChương 429: Giấc mộng
Bất tri bất giác, một khuôn mặt khác chầm chậm hiện ra.
Đó là một bóng người trông có vẻ hơi thê thảm, cả người chằng chịt vết thương, máu me loang lổ - cũng giống như kẻ đó từng bảo, anh ta đã đứt một cái tay và một cái chân.
Chính là chỉ còn lại một nửa cái mạng.
Anh ta còn nhắc nhở chính mình, cần phải nắm chắc cơ hội.
Khi đối mặt với mình và Tiêu Thái Lang, nét điên cuồng vào bạo ngược kia vẫn còn mới mẻ trong lòng tên mập. Anh ta dĩ nhiên là xếp đối phương vào cùng loại người với Trần Nhiên.
Bọn họ là cùng một kiểu người.
Đầu là những kẻ điên.
Nhưng chuyện kỳ quái chính là, ngay khi bản thân vừa đánh lén thành công - vừa đúng khoảnh khắc ấy - nội tâm của mình lại nảy sinh một cảm xúc rất khác lạ.
Anh ta cũng khó có thể diễn tả cảm giác này thành lời.
Rõ ràng, anh chưa bao giờ gặp qua gương mặt kia, ngay cả đối với cái tên Nguy Tân Đình thì tên mập đều cảm thấy lạ lẫm.
Đây là chuyện hiển nhiên, vì bản thân tên mập chỉ là một người bình thường, cực kỳ bình bình thường thường, không thể nào bình thường hơn được nữa.
Nhưng tại sao, anh ta lại cảm thấy Nguy Tân Đình hơi thân thuộc, thậm chí... Còn nảy sinh một loại cảm giác rất cổ quái, một dạng ảo giác cho phép người kia được thân thiết với mình.
Lúc Nguy Tân Đình vuốt ve lưỡi dao bươm bướm trong tay rồi tiến gần đến mình, tình hình và ánh mắt của anh ta khi đó tựa như cũng từng quen biết với chính mình.
Trong bóng tối, tên mập co ro thân thể, cố gắng lục lọi lại trí nhớ. Rốt cuộc, là mình đã gặp anh ta ở đâu cơ chứ?
Tận trong bộ não, dường như có thứ gì đó trông như một cái hộp vừa nứt ra một khe nhỏ, mà từ cái khe ấy đang toả ra hương vị của máu và lửa...
Tên mập ngủ thật say.
Trong lúc ngủ mơ, anh ta trông thấy một cánh của bằng đồng đứng sừng sững ngang eo, sâu trong biển máu. Trên thân cửa có ánh lửa cháy bân bùna. nhả ra mùi kim loai nầna đâm. Bầy quạ đang lượn quanh trên đỉnh đầu; từng khuôn mặt vặn vẹo đang chìm nổi giữa biển máu, mà bên tai âm vang từng tiến xì xào, nghe không khác gì bọn ma quỷ đang mộng du.
Có một thiếu nữ mặc váy trắng đang quỳ rạp trước mộ bia, ca tụng lấy công tích của kẻ chiến thắng.
Có một nữ phù thuỷ với gương mặt dơ bẩn, mặc váy màu đen, đang bị trói trên trụ đá - dưới chân cô là là từng đống củi lớn.
Giữa khung cảnh trông không khác gì một buổi tế tự đó, cánh cổng bằng đồng to lớn mở toang, để rồi một bóng dáng nào đó dần bước ra từ cơn lửa hừng hực bên trong. Và khi nhìn rõ gương mặt ấy, tên mập choàng tỉnh giấc.
Cả người anh ta ướt sũng mồ hôi; anh ta ngồi bật dậy trên ghế sô-pha, bàng hoàng một hồi lâu mà không thể bình tĩnh nổi.
Người đó hoá ra là... bác sĩ.
Trời đã tảng sáng. Anh quay đầu, vô thức nhìn về hướng phòng ngủ, cuối cùng bèn nhận ra là cánh cửa phòng ngủ đã mở toang.
Dè dặt tiến đến, anh nhìn thoáng qua phòng ngủ. Bác sĩ cũng không có ở bên trong.
"Bác sĩ?"
Chậm rãi xuống lầu, tên mập vừa vịn cầu thang, vừa hô to.
Không rõ vì sao, khung cảnh cổ quái trong giấc mộng lại mang đến một cảm giác rất chân thực với tên mập.
Tựa như, mọi chuyện xảy ra ấy đều chính là sự thật đã từng xảy ra.
Không nghe ai lên tiếng trả lời, tên mập bỗng dưng nảy sinh một dự cảm xấu trong lòng. Anh lập tức tiến đến nhà vệ sinh, kéo cửa ra, nhưng cũng không trông thấy bác sĩ.
Quay đầu lại, anh ta trông thấy Giang Thành đang ngồi trước máy vi tính.
Thở dài một hơi, tên mập khẽ nói: "Bác sĩ, sao hôm nay anh thức sớm vậy?" Anh ta vén tay áo lên, cực kỳ tự nhiên mà đi vào nhà bếp: "Tôi còn chưa nấu gì cả, phiền anh chờ xíu nhé. Tôi sẽ tranh thủ nấu nhanh nhanh."
Tên mập thuần thục mở tủ lạnh, lấy ra một hộp beefsteak.
Đây là do người anh em Bì Nguyễn đưa đến, trông có vẻ là loại thượng hảo hạng đấy.
Tên mập định bồi bổ thân thể cho Giang Thành. nghỉ hoặc hỏi: "Con dao phay mà tôi vừa mua đâu mất rồi nhỉ?"
Anh ta tìm xung quanh, nhưng kỳ quái ở chỗ, ngay cả mấy con dao gọt trái cây trước đó cũng chẳng thấy đâu cả. Lúc này, chỉ còn lại mỗi một con dao ăn cùn đầu.
Tên mập bất lực thử độ nhọn của dao, để rồi xác định là con dao này chẳng cần dùng để cắt thịt, nếu có lấy đâm người thì dù có đâm mười mấy nhát của chẳng thể nào gây ra bất cứ một vết thương chí mạng nào.
"Bác sĩ?" Tên mập vô thức cảm thấy kỳ quái. Từ khi xuống lầu đến bây giờ, bác sĩ chẳng nói câu nào. Chỉ mỗi một mình tên mập nói chuyện, khiến bầu không khí rất xấu hổ nha.
"Vừa rồi, có thợ mài dao đi ngang." Giang Thành bình tĩnh đáp: "Tôi nhờ anh ta mài đống dao nhà mình rồi."
Sửng sốt trong chốc lát, tên mập bất ngờ nói: "Con dao kia là tôi vừa mua đấy, còn bén lắm. Mà bác sĩ này, anh đưa dao cho người ta hết rồi, chúng ta lấy gì cắt beefsteak?"
"Tôi order đồ ăn rồi."
Nhìn mớ beefsteak trong tay, tên mập liếm nhẹ môi, cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Tuy nhiên, anh ta vẫn gói tảng thịt steak này lại, cất vào tủ lạnh.
Sau khi tiếp tục rửa mặt, anh ta bèn chuẩn bị quét dọn căn phòng.
Tên mập cẩn thận dời giá sách nặng nề sang một bên, sau đó quét dọn mấy khe hở nơi góc tường. Anh ta còn không quên đeo cả găng tay lưu hoá, làm việc vô cùng chăm chỉ.
Trước đó, tên mập bảo rằng mình từng làm qua công việc quản gia, còn được khá nhiều khách hàng khen ngợi.
Bỗng nhiên, ngoài cửa vọng đến một vài tiếng động. Dường như có xe dừng nơi cửa trước. Nghe thế, tên mập bèn chạy tới. Bác sĩ từng căn dặn, trước cửa không được dừng xe.
Vì vị trí đó luôn dành cho sếp Lâm.
Nhưng khi vừa kéo cửa ra, anh ta lập tức trông thấy một cô gái đang đứng đấy.
Người phụ nữ này mặc một bộ sườn xám màu sáng, mặt ngọc mày ngài, mà bộ sườn xám này cũng đang bó sát vào một dáng người có lồi có lõm. Lúc này, cô ta đang cầm một chiếc túi da thủ công mỹ nghệ khá là xinh đẹp.
Làn tóc dài đen tuyển được cô kéo lên, xếp gọn thành một búi tóc sau gáy, mà nơi đó còn có một cây trâm Lạc Vân óng ả cắm vào, giúp cô bổ Tên mập lập tức đứng thẳng người: "Chào buổi sáng, sếp Lâm!"
Quan sát tên mập từ đầu đến chân, Lâm Uyển Nhi đột nhiên cười: "Gây rồi."
"Có à?" Tên mập ngượng ngùng gãi đầu.
"Tôi có mang theo đồ ăn cho các cậu, ở trong xe." Lâm Uyển Nhi đưa chìa khoá xe cho tên mập: "Có soup đấy, coi chừng bỏng."
Tên mập nhận lấy chìa khoá xe, vội vàng chạy đi lấy thức ăn.
Ngay khoảnh khắc trông thấy Lâm Uyển Nhi, trông Giang Thành mới có vẻ thả lỏng hoàn toàn. Hắn vuốt nhẹ mi tâm, biểu cảm vô cùng mệt mỏi: "Tôi còn tưởng chị sẽ đến trễ hơn."
"Sao thế?" Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng đặt chiếc túi da lên bàn làm việc cảu Giang Thành, trong mắt ánh lên một điểm sáng: "Cậu hiếm khi tìm tôi lắm mà."
Giang Thành ngoẹo đầu, chỉ phần cổ của mình: "Đây này... mà lần sau chị nhớ nhẹ tay xíu..."
"Tôi sẽ cố." Lâm Uyển Nhi cười nhẹ. Cô tiện tay tháo cây trâm cài tóc xuống; mái tóc đen chỉnh tề lúc này lại xoã tung sau lưng. Hai ngón tay trắng nõn của cô kẹp lấy cây trâm dài, tạo nên một hình ảnh xinh đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Không lâu sau, tên mập đã mang vào một đống lớn cơm hộp, trông không khác gì người anh em Bì Nguyễn đến đây lần trước.
Nhìn chằm chằm vào một bàn ăn đầy các món sơn hào hải vị, hai mắt của tên mập toả sáng: "Sếp Lâm, tại sao chị mua nhiều đến thế?" Anh ta khách sáo bảo: "Chúng tôi không ăn hết nổi đâu."
So với lần trước, thái độ của Lâm Uyển Nhi lần này càng khiến tên mập vì được cưng chiều mà lo lắng. Cô lấy thìa, chậm rãi múc một muỗng cháo rồi húp nhẹ: "Không phải tôi mua đâu."
Giọng nói của Lâm Uyển Nhi tựa như mang theo một loại ma lực nào đó, cực kỳ êm tai.
Không phải là mua...
Nhìn mớ thức ăn đóng gói trên bàn, tên mập mơ hồ cảm thấy quen thuộc. Ngay lập tức, anh ta chợt nhận ra là mình đã gặp ở đâu rồi.
Là lần trước.
Khi mà Bì Nguyễn đến đây.
Bác sĩ bảo rằng, Bì Nguyễn mua nhiều điểm tâm quá, ăn không hết, nên cầu yin hác eĩ chia sẻ với anh †a và cuối ùna bác sĩ đành nhải đán ứng.