Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 430 - Chương 430: Quái Vật

Chương 430: Quái vật Chương 430: Quái vậtChương 430: Quái vật

"Vừa hay đi ngang qua." Lâm Uyển Nhi dùng tay khẽ vuốt phần tóc bên tai: "Bì Nguyễn nghe nói các cậu vẫn chưa ăn sáng, nên nhờ tôi nhất định phải mang cho các cậu."

Nồi nào úp vung nấy, tên mập đang thầm nghĩ, cái thứ như bác sĩ, nói không chừng đều là học từ bà chủ Lâm.

Cũng may mà nhà Bì Nguyễn làm ăn lớn, nếu không cứ ăn như thế này, chắc sẽ ăn đến mức khiến anh ta phá sản mất.

Nhưng... tên mập liếc nhìn bác sĩ.

Bác sĩ chỉ im lặng cúi đầu cặm cụi ăn, hơn nữa với những món bác sĩ yêu thích nhất như món tôm càng cay và tôm hùm nướng phô mai, hắn gần như không động đến.

Hắn chỉ uống cháo, sau đó chậm rãi nhai bánh ngô trong hộp cơm.

Nhai nó từng chút một.

Có vẻ như tâm trạng không được tốt lắm.

Tên mập đoán có thể là trong ác mộng bị kích thích, dù sao thì giương mắt chứng kiến những người đồng đội của mình lần lượt chết đi, lần này bọn họ có thể sống sót là nhờ vào sự nỗ lực của tất cả mọi người.

Phải gánh phần trách nhiệm này cũng khiến tên mập cực kì áp lực.

Sau khi dùng sức kéo một cái càng cua và lột ra, tên mập đang định đưa cho bác sĩ, nhưng vừa giơ tay lên đã nghe thấy Giang Thành nói: "Tôi không ăn."

Anh ta chợt khựng lại, ánh mắt có chút nghỉ hoặc, anh ta vốn dĩ định đưa chân cua cho bà chủ Lâm, nhưng lại cảm thấy không được lịch sự cho lắm, nên chỉ đành đặt vào trong đĩa của mình.

Im lặng nhìn bác sĩ, tên mập cảm thấy hắn có gì đó không ổn.

Rất không ổn.

Sau khi ăn xong, tên mập liền chủ động chịu trách nhiệm thu dọn, bác sĩ nói mình mệt rồi, nên lên trên nghỉ ngơi trước.

Nằm ngoài dự đoán của tên mập là, anh ta thu dọn tất cả chỗ thức ăn còn lại cất vào phía sau tủ lạnh rồi bước ra khỏi bếp, bà chủ Lâm vẫn ở đó, chưa hề rời đi.

Cô đang ngồi trên ghế sofa, ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài, trang điểm nhẹ nhàng đẹp đến nghẹt thở. rãi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của tên mập, anh ta hoảng sợ lắp bắp: "Không, không, không..."

Lâm Uyển Nhi ngược lại đã quen với cảnh tượng này, hỏi: "Còn cà phê không?"

"Còn." Tên mập lập tức chạy về phòng bếp, lấy ra cà phê cao cấp do Bì Nguyễn đưa tới, sau đó pha một ấm cho bà chủ Lâm.

Dùng bình cà phê mới toanh cũng do Bì Nguyễn gửi tới.

"Cậu không uống à?" Sau khi nhấp một ngụm, Lâm Uyển Nhi nheo mắt nhìn tên mập ngồi đối diện.

Tên mập ngoan ngoãn đặt hai tay lên đầu gối, hành động cực kì lễ phép.

Ở gần bà chủ Lâm như vậy, tên mập bất chợt cảm thấy cổ có hơi đau nhức, có thể là do lần trước đã để lại mầm bệnh.

"Tôi không uống đâu ạ." Tên mập liếm liếm môi, cung kính trả lời: "Sếp Lâm, nếu như chị cảm thấy đắng, tôi sẽ thêm chút đường cho chị nhé."

Người phụ nữ trước mặt mỗi cử chỉ hành động đều có sức quyến rũ chết người, lông mày, mắt và môi dường như được vẽ bằng bút lông vậy, có cảm giác như một bức tranh thủy mặc.

Điều hiếm hơn nữa chính là sức hút lan tỏa theo năm tháng.

Nhưng chuyện cổ quái là, bà chủ Lâm trông vẫn còn rất trẻ, trông không giống một người phụ nữ đáng lẽ phải có sức quyến rũ như vậy, thời gian không hề để lại dấu vết nào trên gương mặt của cô.

Dường như biết rằng nhìn chằm chằm vào người khác như thế là rất thiếu tôn trọng, tên mập buộc mình phải quay mặt đi hướng khác.

"Vương Phù Quý." Lâm Uyển Nhi đột nhiên lên tiếng.

"Vâng, sếp Lâm." Tên mập gật đầu, anh ta đang chờ đợi câu nói tiếp theo của bà chủ Lâm, tuy rằng anh ta không thông minh, nhưng có thể cảm giác được sở dĩ bà chủ Lâm lưu lại, là vì có chuyện muốn nói với mình.

"Cậu với Tiểu Thành quen nhau được bao lâu rồi?"

Tiểu Thành...

Dám gọi bác sĩ như vậy, chắc chỉ có một mình bà chủ Lâm, tên mập suy nghĩ một chút, đáp: "Chưa đến một tháng."

Đôi môi đỏ như máu của Lâm Uyển Nhi nhếch lên một nụ cười khiến người ta cảm thấy sợ hãi: "Hai người đã quen nhau như thế nào?"

"Tôi đã gặp phải một chút rắc rối, là Tiểu... là bác sĩ đã cứu tôi." Anh ta Chuyện về ác mộng đương nhiên không thể nói với bà chủ Lâm, đây cũng là vì muốn tốt cho cô.

Nhưng ngay khi anh đang vắt óc suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo thì chuyện bất ngờ đã xảy ra.

Bà chủ Lâm vậy mà lại không có tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa.

Thừa cơ hội này, tên mập quyết định chuyển chủ đề từ phòng thủ sang tấn công.

"Sếp Lâm." Tên mập cực kì tò mò hỏi: "Chị và bác sĩ quen nhau như thế nào? Tôi cảm thấy... bác sĩ, anh ấy cực kì kính trọng chị."

"Thật sao?" Lâm Uyển Nhi nhấp một ngụm cà phê, để lại cho tên mập một nụ cười khó hiểu: "Tôi có thể coi là người giám hộ của cậu ấy."

Tên mập cau mày khi nghe điều này.

Người giám hộ...

Danh xưng này sao lại khiến tên mập có cảm giác như bác sĩ đang bị người phụ nữ trước mặt này giam cầm vậy, nhưng muốn giam cầm được bác sĩ, tên mập cảm thấy không thực tế.

Hơn nữa... danh xưng này được các bậc cha mẹ sử dụng nhiều hơn đối với con cái của mình.

Nhìn khuôn mặt trẻ trung và hấp dẫn của bà chủ Lâm, tên mập dù thế nào cũng không thể kết nối được hai điều đó lại với nhau.

"Tiểu Thành bị bỏ rơi từ khi còn rất nhỏ, cậu ấy lớn lên trong viện phúc lợi." Giọng nói của Lâm Uyển Nhi rất hay, nhưng câu chuyện cô kể lại khiến tên mập đau nhói lòng: "Kể từ đó, bố mẹ hay người nhà của cậu ấy không bao giờ xuất hiện nữa."

"Tôi nhớ bác sĩ nói anh ấy... là trẻ mồ côi." Tên mập nói.

"Đối với những người đã bỏ rơi cậu ấy, cậu luôn coi như bọn họ đã chết rồi." Lâm Uyển Nhi nhấp một ngụm cà phê, cười nói: "Cậu và cậu ấy cũng đã tiếp xúc một thời gian rồi, chắc hẳn có thể cảm nhận được."

Nhớ lại bên trong ác mộng động một tí là lôi bố mẹ ra để thề thốt, tên mập nuốt nước bọt, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng mình cũng đã tìm ra nguyên nhân.

"Sau đó thì sao?" Anh ta thận trọng hỏi.

"Sau đó, lão viện trưởng của viện phúc lợi đã qua đời, không có người điều hành nên cũng đóng cửa. Những đứa trẻ có thể cho đi đều được cho đi, cuối cùng chỉ còn lại khoảng chục đứa trẻ."

Có thể thấv khi nhớ lai những điều nàv eâ khá nhản kháng với nhu nữ, nhưng vẻ mặt lại rất điểm tĩnh, điểm tĩnh như đêm trước cơn bão vậy: "Những đứa trẻ này không được người ta yêu thích cho lắm, cũng không thể nói là nghịch ngợm, chỉ đơn thuần là khiến người ta không thích."

"Khi những đứa trẻ khác nhìn thấy có cặp vợ chống muốn nhận con nuôi, chúng đều chạy đến bày tỏ, có người thì hát, có người thì nhảy, ít nhất cũng phải biểu hiện ra thông minh lanh lợi một chút, kể vài câu chuyện nhỏ thú vị để người nhận nuôi chú ý đến mình."

"Như vậy bọn họ có thể rời khỏi nơi này sớm hơn." Lâm Uyển Nhi khế thở dài, tựa hồ nhớ lại tình huống lúc đó ở viện phúc lợi.

"Không đến ba tháng, chúng tôi đã lần lượt đưa đi hơn 70 đứa trẻ, trong cô nhi viện khá lớn này người đã càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại hơn mười người."

"Những đứa trẻ này đều không được người ta yêu thích, bọn họ tương đối lãnh đạm, không thích tiếp xúc với đám đông, chuyện mà bọn họ làm lâu nhất chính là ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể cả ngày không cần nói chuyện." Lâm Uyển Nhi nói: "Từ bình minh đến hoàng hôn."

"Ai lại thích một đứa trẻ như vậy?"Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng nói: "Thời gian trôi qua, sẽ không có ai đến nữa. Những người nhận nuôi trước đây đều truyền tin rằng, những đứa trẻ còn lại trong cô nhi viện đều có vấn đề về não, bọn họ không biết cách giao tiếp, thiếu hụt cảm xúc, tính cách cực đoan lạnh lùng, một khi nhận bọn họ về nhà, sau khi lớn lên, không chừng có thể biến thành quái vật."
Bình Luận (0)
Comment