Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 432 - Chương 432: Cảnh Cáo

Chương 432: Cảnh cáo Chương 432: Cảnh cáoChương 432: Cảnh cáo

Hơn nữa đây vẫn là tạm thời đã biết, vậy còn những điều chưa biết thì sao?

Trong tay bọn họ rút cuộc có bao nhiêu con quái vật "thiếu hụt cảm xúc" như vậy?

Hàng chục?

Hay là hàng trăm hay hàng ngàn?

Nếu cỗ sức mạnh này được sử dụng ở một vị trí then chốt nào đó, chỉ Sợ sẽ gây ra hỗn loạn lớn.

Mặc dù sợ hãi, nhưng tên mập vẫn không khỏi cảm thấy có chút may mắn, may mắn vì bác sĩ đã gặp được bà chủ Lâm trước mặt, nếu không bây giờ bác sĩ...

Lâm Uyển Nhi mang đến cho tên mập một cảm giác rất kỳ lạ, dường như chỉ cần nhìn vào mắt của anh ta, cô liền biết chính xác mình đang nghĩ gì.

"Trong quá trình chung sống với cậu ấy, tôi phát hiện ra cậu ấy quả thực có điểm khác với những đứa trẻ khác." Lâm Uyển Nhi nói: "Cậu ấy hiếm khi có hứng thú với một số thứ nào đó, hơn nữa đối với sinh mệnh, cũng càng thiếu đi sự kính sợ, nói cách khác, cậu ấy còn lạnh nhạt thờ ơ hơn cả những gì chúng ta nghĩ."

"Khi nghe thấy có người giao tiếp với cậu ấy, cậu ấy sẽ không hiểu ý nghĩa của việc giao tiếp này, chỉ cảm thấy thật ồn ào."

"Có lần tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện để tái khám, tôi đi làm một số thủ tục, còn cậu ấy đợi ở bên ngoài. Kết quả gặp phải một bệnh nhân nhảy lầu, rơi xuống ngay trước mặt cậu ấy."

"Máu bắn tung tóe lên người cậu, thậm chí cả trên mặt, cuối cùng chảy dọc theo mặt đất, tất cả mọi người đều la hét và bỏ chạy, nhưng cậu ấy thì không, cậu ấy chỉ ngây ngốc đứng đó, không sợ hãi, càng không hoảng loạn, chỉ đứng đó, chờ máu chảy xuống chân và nhuộm đỏ mép giày của cậu."

"Sau đó, y tá có mặt ở đó đã nói với tôi rằng, cô ấy đã nhìn thấy đứa trẻ này đang mỉm cười, mỉm cười với thi thể ngã xuống nát bét, không thể nhận dạng được kia".

"Cậu ấy đã thì thầm điều gì đó, như thể có thể giao tiếp được với thi thể vậy." Lâm Uyển Nhi nói: "Lúc đó y tá đó đã cực kì sợ hãi, khi cô ấy nói với tôi những điều này, trông cô ấy có vẻ rất hoảng sợ, không ngừng nhìn về phía sau tôi."

Tên mập đại khái có thể đoán được ra, y tá là sợ bác sĩ lúc đó vẫn còn là một đứa trẻ sẽ đột nhiên xuất hiện.

Có lẽ trong lòng cô ấy, cũng cho rằng bác sĩ là một con quái vật.

Lạnh lùng, máu lạnh.

Không biết sợ hãi, không có cảm xúc.

Dường như nói đến những chuyện này cũng khiến cho tên mập cảm thấy không thoải mái, anh ta cố gắng đổi chủ đề: "Nhưng bác sĩ bây giờ rất tốt mà, anh ấy tuyệt đối trung thành với sếp Lâm, hơn nữa còn là một người rất đáng tin cậy, cũng cực kì tốt với tôi." Anh ta nói liền một mạch: "Tất cả đều phải cảm ơn sếp Lâm chị, là chị đã cứu bác sĩ, đưa cuộc sống của anh ấy trở lại đúng hướng."

Lâm Uyển Nhi nhìn tên mập, một lát sau mới lên tiếng: "Cậu nghĩ như vậy à?"

"Đương nhiên rồi!"

Không biết vì sao, tên mập cảm thấy bà chủ Lâm trước mặt đột nhiên trở nên khác so với lúc trước, tựa hồ có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng lại khẽ lắc đầu.

"Đúng rồi." Tên mập đột nhiên hỏi: "Sếp Lâm, tại sao lúc chị nhắc đến bác sĩ đều là ở trong bệnh viện thế, sức khỏe anh ấy không tốt sao?"

Tên mập đột nhiên nhớ lại những gì bác sĩ đã nói khoảng 30 giây là đủ, anh ta tự hỏi liệu bác sĩ có từng bị tra tấn khi còn rất trẻ hay không.

Làm cho chức năng của một bộ phận nào đó trên cơ thể hắn về cơ bản đã biến mất?

Vậy thì thật là đáng sợ.

"Cậu ấy từng bị thương nặng." Lâm Uyển Nhi không né tránh vấn đề này: "Nhưng không phải về thể chất, mà là ở đây."

Cô duỗi một ngón tay ra và gõ nhẹ vào vị trí thái dương.

"Là một bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng nói, ông ấy nói rằng Tiểu Thành mang lại cho ông một cảm giác rất đặc biệt, trong cơ thể của cậu ấy dường như có một nhân cách khác đang điều khiển cậu, đây rất có thể là do một loại chấn thương nào đó gây ra, nhưng nguyên nhân, đã không thể suy nghĩ đến nữa, tóm lại là đã từ rất lâu rồi."

Mặc dù nghe rất mù mờ khó hiểu, nhưng tên mập cảm thấy điều mà bác sĩ tâm lý muốn nói là bác sĩ bị bệnh tâm thần và có tính cách phân liệt hay gì đó. Không khỏi nghĩ đến việc bác sĩ cũng là bác sĩ tâm lý, tên mập không ngờ rằng với tư cách là một bệnh nhân mắc bệnh tâm lý, cuối cùng lại trở thành bác sĩ tâm lý.

"Cũng chính vì tính cách này mà cậu ấy khó hòa hợp với người khác, thường xuyên mắc chứng đau nửa đầu và quên đi những gì đã xảy ra trong quá khứ."

"Tôi đã mua một số sách, tự học một số môn tâm lý học, nhưng không ngờ, cậu ấy cũng rất hứng thú và có tài hiểu nội dung rất tốt."

Tên mập trong lòng thở dài, kinh nghiệm của bác sĩ có thể dễ dàng viết thành sách, tựa đề sách là Sự tự cứu chuộc của một đứa trẻ mồ côi bị tâm thần phân liệt.

Nghe có vẻ đầy phong cách văn chương giật gân.

Trong phần giới thiệu, bạn cũng có thể thêm những từ ngữ đại loại chỉ có thể kéo dài khoảng 30 giây.

Dù có thể khiến một số fan nữ nản lòng nhưng không khí bi thương vẫn còn đó.

Nhìn khuôn mặt đặc sặc của tên mập, ánh mắt của Lâm Uyển Nhi dần dần thay đổi, cô dường như hiểu được tên mập đang nghĩ gì, nhưng lại không hoàn toàn đọc hiểu được hết.

"Bác sĩ thật là lận đận..." Về kinh nghiệm của bác sĩ, anh ta đã từng đưa ra vô số suy đoán, nhưng không ngờ lại thảm như vậy.

"Đúng vậy." Lâm Uyển Nhi nhìn về phía tên mập, đột nhiên nói: "Cho nên tôi sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương cậu ấy, cũng không muốn nhìn thấy có người lừa gạt cậu ấy."

"Tôi đồng ý!" Tên mập dường như hoàn toàn không nghe ra ý tứ của Lâm Uyển Nhi, anh ta nắm chặt nắm tay nói: "Tôi cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương bác sĩ, nhưng về phần lừa gạt..."

Tên mập quay đầu lại, nói một cách hùng hồn với Lâm Uyển Nhi: "Sếp Lâm, chuyện này chị đã nghĩ quá nhiều rồi, với cái đầu óc nhỏ bé kia của bác sĩ, anh ấy không ra ngoài lừa gạt người khác là đã cảm tạ trời đất rồi."

"Là như vậy à." Lâm Uyển Nhi cười rất vui vẻ, cô ngước mắt lên, trong đáy mắt hiện lên một ánh sáng ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment