Chương 433: Về nhà
Chương 433: Về nhàChương 433: Về nhà
Sau khi bà chủ Lâm rời đi, tên mập ngây người ngồi một mình trên sô pha, những lời mà bà chủ Lâm đã nói, khiến anh ta cứ cảm thấy kỳ quái, giống như đang cố ý nhắc nhở anh ta điều gì đó.
Hơn nữa trước khi rời đi, cô nói với anh ta rằng, mấy ngày nay cô cũng không bận lắm, nên cô sẽ luôn ở gần phòng làm việc.
Nếu như bản thân nghĩ đến điều gì hoặc có điều gì muốn nói, lúc nào cũng có thể đến gặp cô ấy.
Duỗi tay ra, tên mập gãi gãi đầu.
Bản thân tìm bà chủ Lâm có thể có chuyện gì?
Chẳng lẽ... ánh mắt của tên mập sáng lên, là cảm thấy mình khá tốt, dự định sẽ chuyển mình làm nhân viên chính thức trước thời hạn, muốn trả lương cho mình sao?
Nhớ lại những chuyện mà bà chủ Lâm từng nói về bác sĩ, tên mập càng nghĩ càng thấy có khả năng xảy ra.
Nếu như không phải là chấp nhận bản thân từ tận đáy lòng thì làm sao cô có thể tiết lộ nhiều điều về quá khứ của bác sĩ như vậy.
Tên mập không khỏi cảm thấy cả người chợt rất tốt.
Anh ta ngồi thằng trên ghế sofa, quyết tâm không được phụ lòng tốt của bà chủ Lâm.
Anh ta phải làm việc chăm chỉ hơn.
Thực hiện những cải cách tốt và cố gắng mang lại lợi ích cho xã hội càng sớm càng tốt.
Ánh sáng của cuộc sống hiện lên trong mắt, anh ta cảm thấy mọi thứ đều đang trở nên tốt đẹp hơn.
Bác sĩ và bà chủ Lâm... đều là người tốt mài...
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt trời đã gần tối, bên ngoài ồn ào náo nhiệt, buổi trưa thấy bác sĩ vẫn chưa chịu xuống tầng, nên tên mập đi lên xem xét.
Kết quả phát hiện cửa phòng ngủ đã đóng, tên mập lo lắng cho bác sĩ nên ở ngoài cửa thăm dò hỏi han vài câu.
Giọng của bác sĩ bị bóp nghẹt, nói mình mệt, không muốn ăn trưa.
Tên mập còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng thái độ của bác sĩ kiên quyết, anh ta đoán chắc là do chính đồng đội của mình trong nhiệm vụ này Thế là một mình đi xuống tầng, nghĩ đến việc kiếm chút đồ ăn cho bác sĩ để bổ sung vào buổi tối.
Lúc này trời đã gần tối, sau khi lên tầng thông báo cho bác sĩ một câu, tên mập một mình xách túi vải đi ra ngoài.
Cái làn rau trước đó đã bị đám người Hạ Mạnh dẫn đến xé nát.
Anh ta cũng không ngờ, mình vừa bước chân trước ra ngoài, đã có người đi xuống cầu thang, đèn trong văn phòng không bật, chỉ còn lại dấu vết cuối cùng của ánh hoàng hôn.
Mặt trời lặn trên bầu trời như máu, căn phòng được bao phủ bởi một màu cam nhạt.
Bóng dáng đó từ từ bước đến ghế sofa, ngồi xuống.
Ánh sáng từ cửa sổ nhanh chóng biến mất trong phòng, Giang Thành đang ngồi một mình trong phòng tối, vào đúng giờ chẵn, có tiếng điện thoại chói tai vang lên.
Chiếc điện thoại di động được đặt trước mặt, rung lên cùng với đổ chuông, tạo ra tiếng ồn khó chịu.
Hắn đưa tay ra, đầu tiên đang định nhấc điện thoại lên, nhưng lại dừng lại vài giây, cuối cùng vẫn thay đổi thành mở loa ngoài lên.
Đối diện vang lên một giọng nói quen thuộc: "Bác sĩ Giang!"
Giọng nói nhiệt tình của Bì Nguyễn rất dễ nhận ra, nhưng vào lúc này, nó lại có vẻ lạc lõng quá.
Không nghe được Giang Thành trả lời, Bì Nguyễn cúi đầu xuống tự mình nói: "Ôi cha, em mệt chết mất, em vừa nhận được tin nhắn của anh, liền chạy đi ngay, cuối cùng cũng đã đến nơi rồi."
"Bác sĩ Giang, anh không biết đâu, sự phát triển của Nga Thành còn kém xa Dong Thành của chúng ta, nghe ngóng chuyện gì cũng rất khó khăn, rồi địa chỉ mà anh cho em còn rất hẻo lánh, nhưng mà may mắn thay, em có một nhóm bạn bè toàn năng." Bì Nguyễn chuyển chủ đề và nói với giọng điệu khá tự hào: "Tôi đã tìm được tiểu khu mà anh nói rồi, số nhà cũng chính xác luôn."
"Nhưng nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu rồi, hơn nữa em đã kiểm tra theo số nhà mà anh đưa, gia đình đó đã chuyển đi từ rất nhiều năm trước."
"Đúng rồi bác sĩ Giang, chủ nhà trước đây không phải họ Vương, mà là họ Triệu, trong nhà chỉ có một mình anh ta." Bì Nguyễn liếm môi, cười nói: "Bác sĩ Giang, có phải anh nhớ nhầm rồi không?"
Không chào hỏi lấy một câu, Giang Thành cúp luôn điện thoại. Hắn vẫn luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình, cách mình rất gần, cực kì gần.
Nó gần đến mức có cảm giác như chỉ cần đưa tay ra, là có thể bắt được mình.
Mọi thứ về mình đều bị phơi bày dưới sự giám sát của đôi mắt này.
Không chỉ đám người Hạ Manh bị nhắm đến.
Bản thân mình cũng vậy. ...
Màn đêm buông xuống, trên đường phố từng ngọn đèn neon lần lượt sáng lên, ngoài cửa sổ tiếng động xuyên qua cửa sổ xuyên vào trong phòng, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân.
Sau khi cửa mở, một bóng người to lớn bước vào, tên mập đang ngâm nga một bài hát không tên, mỗi tay trái phải đều xách một chiếc túi.
Bởi vì không có dao nên anh ta mua một ít đồ ăn chín do ông chủ cắt sẵn và một ít nộm rau.
Chỉ cần lấy ra và ăn thôi, rất tiện lợi.
Thức ăn chủ yếu là lúa miến, và gạo nước, anh ta nghĩ gần đây bác sĩ có thể bị nóng trong người, vì thế chuẩn bị thứ gì đó đạm bạc một chút.
Tiền là trước đó bác sĩ đưa, sau khi từ quán bar trở về vào đêm khuya, Giang Thành dường như đã kiếm được một món tiền lớn.
Hắn với tâm trạng vui vẻ và hào phóng đã đưa cho tên mập vài tờ màu đỏ.
Bảo tên mập cứ tiêu pha thoải mái.
Sau khi rất tự nhiên bật đèn lên, tên mập bị giật mình run rẩy nói: "Bác sĩ" Tên mập vỗ ngực: "Sao anh không bật đèn lên, anh làm tôi giật cả mình!"
Khoảnh khắc Giang Thành ngẩng đầu lên, đem tầm mắt ném về phía tên mập, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi.
Trong mắt bác sĩ đầy vẻ phức tạp, hơn nữa bên trong đó có rất nhiều thứ mà tên mập không hiểu được: "Bỏ đồ đạc xuống, lại đây ngồi đi."
Tên mập lập tức đặt đồ ăn trong tay xuống, sau đó ngoan ngoãn bước tới ngồi trên ghế sofa đối diện với bác sĩ.
Anh ta có thể cảm nhận được bác sĩ không hề đang nói đùa.
Hơn mười giây sau, bác sĩ cứ bình tĩnh nhìn anh ta như vậy, không nói một lời, bầu không khí im lặng đến mức tên mập gần như muốn nghẹt thở.
Anh ta muốn chủ động lên tiếng, nhưng lý trí mách bảo anh rằng tốt Đúng lúc tên mập sắp không chịu nổi, Giang Thành dựa lưng vào ghế sofa nói: "Đã lâu không về nhà rồi đúng không, có nhớ nhà không?"
"Có một chút." Tên mập thành thật trả lời.
Giang Thành đưa tay rót cho tên mập một cốc nước, lúc này tên mập mới chú ý tới trước mặt mình không biết đã có một chiếc cốc từ lúc nào.
Xem ra bác sĩ đã mang nó đến từ sớm, bởi vì trước khi mình đi nó vẫn chưa có ở đó.
Giang Thành bưng cốc của mình lên, nhấp một ngụm, cũng không đặt cốc xuống mà cầm trong tay: "Trong nhà còn có những ai?"
"Bà nội vẫn còn." Tên mập gãi gãi đầu, cảm xúc có chút ủ rũ: "Em trai và em gái chắc hẳn đều đã rời đi rồi, không biết còn có ai ở cùng bà ngoại hay không."
"Ngày mai tôi sẽ đi cùng anh về nhà, đến Nga Thành, cùng nhau đi thăm bà nội." Giang Thành nhìn tên mập, bình tĩnh nói: "Cũng coi như là chút thành ý của tôi."
"Cái này không tốt đâu bác sĩ, anh bận như vậy." Tên mập lảng tránh một cách tượng trưng, nhưng ai cũng có thể nhìn ra trong lòng anh ta đang rất vui vẻ.
Nhưng không biết vì sao, sau khi nhìn thấy phản ứng của tên mập, ánh mắt của Giang Thành càng trở nên ảm đạm hơn.
Tên mập có thể thấy rõ, ánh sáng trong mắt hắn đang dần dần tiêu tán, đáy mắt hiện lên một luồng khí tức điên cuồng dâng trào.
Bác sĩ dường như đang kìm nén điều gì đó.
"Anh mập." Giang Thành ngước mắt, nhìn về bòng người mũm mĩm phía đối diện trên sô pha: "Anh có lời nào, muốn nói với tôi không?"
"Hiện tại cũng vẫn chưa muộn." Giang Thành nói: "Mọi thứ vẫn còn kịp."
Sự bối rối trong mắt tên mập càng sâu sắc hơn, anh ta vậy mà lại nghe được từ trong giọng nói của bác sĩ có một chút khẩn cầu.
Một lời khẩn cầu đến từ... bác sĩ.