Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 434 - Chương 434: Rời Đi

Chương 434: Rời đi Chương 434: Rời điChương 434: Rời đi

Anh ta sốc đến mức vô thức nhấp một ngụm trà để bình tĩnh lại, nhưng điều khiến anh ta ngạc nhiên là trà đã nguội.

Lá trà không được ủ cho nở ra.

Điều khiến tên mập càng bất ngờ hơn là, nước này... cũng là nước lã, chưa được đun sôi, chắc hẳn là được lấy trực tiếp từ vòi nước.

"Bác sĩ." Nhìn dáng vẻ của Giang Thành cùng chén trà lạnh ngắt, tên mập bất chợt có hơi hoảng hốt: "Anh... anh không sao chứ?"

Anh ta vô thức cho rằng, nhiệm vụ lần này có ảnh hưởng quá sâu sắc đối với Giang Thành.

Hoặc là... hoặc là cánh cửa đồng thau cổ quái kia.

Lúc đó bác sĩ đứng trước cánh cửa đó, có lẽ hắn đã bị cánh cửa đó tác động theo một cách nào đó mà hắn cũng không thể hiểu được.

"Anh vẫn còn không nói thật sao?" Nhìn chằm chằm tên mập, cảm xúc áp chế trong mắt Giang Thành hoàn toàn bùng nổ.

Hắn không thể hiểu nổi, đã nói đến mức này rồi, tại sao anh ta vẫn không chịu thừa nhận.

Hắn đã cho tên mập rất nhiều cơ hội rồi.

Hắn đã từng nghĩ rằng, tên mập sẽ đưa ra rất nhiều lý do, bị người ta uy hiếp ép buộc, hoặc là muốn trộm thứ gì đó trên người của hắn... hắn đã nghĩ đến rằng, chỉ cần tên mập mở miệng nhận sai, những cái này hắn đều có thể không truy cứu.

Điều hắn không thể chịu đựng được là luôn bị coi như một kẻ ngốc.

Giang Thành đưa tay ra, dùng tốc độ cực nhanh tóm lấy cổ áo của tên mập, trực tiếp đẩy anh ta vào lưng ghế sô pha, một lực cực lớn khiến tên mập sợ hãi, sắc mặt cũng thay đổi.

"Bác sĩ, anh bị sao vậy?" Tên mập sợ kinh hồn bạt vía, đánh rơi tách trà xuống đất, những mảnh vỡ sắc nhọn dưới ánh đèn phát ra ánh sáng lạnh lẽo: "Tôi chưa bao giờ nói dối anh hết, những gì tôi nói... những gì tôi nói đều là sự thật, nếu không tin, tôi có thể cùng anh đến Nga Thành..."

Vừa nghe đến hai chữ "Nga Thành", trong mắt Giang Thành hiện lên tia sáng lạnh lùng, hắn không ngờ một người vẫn luôn bảo sao nghe nấy như tên mập vậy mà lại diễn xuất tốt đến thế.

Bây giờ sự việc đã đến nước này, mà vẫn còn nghĩ cách lừa dối cho qua chuyện. Hắn tức giận giơ tay đấm vào mặt tên mập, lần này hắn đã kiềm chế lại lực, nhưng cũng đã khiến mũi tên mập chảy máu.

Đang định đấm lần thứ hai thì vẻ mặt vừa sợ hãi vừa oan ức của tên mập khiến hắn phải dừng lại.

Những mảnh vụn của quá khứ hiện lên trong đầu, công bằng mà nói, anh ta đối với bản thân rất tốt, không phải là loại tốt như vẻ bề ngoài, mà là... loại thực sự rất tốt.

Trong phó bản cổ đại, còn từng liều mạng quay lại báo tin cho mình.

Mà ngay trong phó bản mà bọn họ vừa mới trải qua, nếu tên mập không làm Lý Tổ Mai cảm động, cả hắn và Tiêu Thái Lang đều sẽ chết.

Cuối cùng, chính anh ta là người chia sẻ áp lực của cánh cửa cho mình, mới tạo cơ hội cho mình thoát được ra ngoài.

Nếu như tên mập muốn giết hại mình, thì anh ta không cần phải làm gì hết là được rồi.

Thân thể run rẩy hồi lâu, Giang Thành vẫn buông tay ra, loạng choạng lui về phía sau mấy bước, rồi ngồi trở lại trên sô pha, lúc này trông hắn còn cô độc hơn cả tên mập.

"Anh đi đi."

Tên mập đầy mặt đầy máu, nhưng cũng không thèm lau đi, anh ta hoàn toàn bối rối, không biết tại sao vẫn còn đang yên đang lành, mà giờ lại như thế này.

Chuyện gì đã xảy ra với bác sĩ vậy?

Rồi hắn muốn mình phải giải thích chuyện gì?

Rõ ràng mỗi một câu nói của mình đều là sự thật...

Đột nhiên, anh ta nhớ tới những lời của bà chủ Lâm nói với mình cách đây không lâu, bây giờ xâu chuỗi hai chuyện này với nhau, chỉ sợ bọn họ đều đang nghi ngờ chính mình.

Nghỉ ngờ lai lịch của mình sao?

Tên mập biết rõ, gần đây bác sĩ đã phải trải qua rất nhiều chuyện, trong lòng cũng không khỏi suy nghĩ nhiều.

Nhưng điều anh ta không bao giờ ngờ tới là, bác sĩ vậy mà lại nghi ngờ chính mình.

"Anh đi đi." Giang Thành ngồi ở trên ghế sofa, sau đó vươn tay cầm lên một chiếc ba lô ở bên cạnh ghế sofa, vung tay một cái, chiếc ba lô cọ xát trên mặt đất, chạm vào chân tên mập. Trông cái túi phồng lên, rõ ràng là bác sĩ đã đóng gói cho mình từ trước rồi.

Hắn muốn đuổi mình đi.

Bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn sao...

Chỉ là không ngờ nó lại nhanh và đột ngột đến như vậy.

Hơn nữa... tên mập mím môi, nước mắt lưng tròng, vẫn không thể chịu nổi như vậy.

Có lẽ vì tức giận hoặc quá buồn bã, tên mập lau máu dưới mũi rồi đứng dậy cúi chào bác sĩ.

"Cho dù thế nào, cũng vẫn cảm ơn anh đã chiếu cố cho tôi trong thời gian qua, bác sĩ." Tên mập nói: "Tôi chưa bao giờ lừa dối anh, hay là bán đứng anh, trước đây chưa từng, sau này cũng sẽ không."

Tên mập xách túi lên, một mình đi về phía cửa: "Tôi đi đây, bác sĩ, xin hãy bảo trọng."

Tên mập vốn luôn là một người làm gì cũng do dự, nhưng lần này lại quả quyết đến không ngờ, cho đến khi tên mập đã rời đi rất lâu, Giang Thành đang ngồi trên ghế sofa mới hoàn hồn lại.

Hắn chậm rãi bước vào bếp, chắc là muốn pha cho mình một tách cà phê, nhưng vừa thêm cà phê vào, bàn tay lại ma xui quỷ khiến thế nào cầm cốc cà phê đến gần vòi nước, rồi vặn ra.

Nước lạnh bắn tung tóe bọt cà phê màu kim loại, tay Giang Thành run lên, tách cà phê rơi xuống bên trong bồn rửa, phát ra âm thanh giòn tan.

Nó không bị vỡ, chỉ quay vòng vòng bên trong.

Giang Thành chống tay lên mép bồn thở hổn hển, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, bóng tối bao trùm khắp người, hắn có ảo giác mình sắp bị đêm tối nuốt chửng.

Run rẩy giơ tay trái lên, phần dưới của lòng bàn tay mơ hồ lộ ra một cánh cửa màu đỏ thẫm.

Theo tiếng cửa mở, bóng dáng hắn trên tường bắt đầu vặn vẹo, một đôi mắt đỏ như máu không thể khống chế từ từ mở ra...

Dưới ánh đèn đường, dòng người hối hả qua lại.

Đêm đang trở nên khuya hơn.

Trời bắt đầu mưa nhẹ.

Một người phụ nữ cao lớn nắm chặt cổ áo gió, cúi đầu, bước nhanh, cuối cùng thậm chí còn đổi một phương hướng. Rất mập, rất cao, cũng rất khỏe mạnh, nhưng trông hơi lại có hơi không bình thường.

Một mình chậm rãi đi ở đó, tay không cầm ô, còn xách một chiếc ba lô cỡ lớn, dây đeo ba lô dài đến nỗi một phần còn bị kéo lê trên mặt đất, trộn lẫn với bùn và nước.

Nó mang lại cho người ta cảm giác vô tri, không giống như một người tốt.

Một kẻ say rượu.

Hoặc một kẻ vô gia cư không có nhà để về.

Người phụ nữ không dám nhìn nữa, sợ xảy ra chuyện nên nhanh chóng rời đi.

Tên mập một mình đi trên đường hoàn toàn không quan tâm đến việc người phụ nữ nghĩ gì về mình, nói chính xác hơn là anh ta thậm chí còn không để ý đến người phụ nữ đó.

Người anh ta ướt sũng nhưng quỷ dị là, lại không cảm thấy lạnh.

Trong tâm trí tràn ngập những lời bác sĩ đã nói với mình.

Xem dáng vẻ là hắn muốn mình giải thích.

Nhưng điều buồn cười là chính bản thân anh ta cũng không biết mình nên giải thích chuyện gì.

Anh ta thậm chí còn có một ý tưởng kỳ lạ, nếu mìnhh tùy tiện thú nhận điều gì đó, cho dù có bịa ra cái gì đó, bác sĩ cũng sẽ giữ mình lại.

Sẽ không đuổi mình đi.

Trời mưa to rồi.

Trên bầu trời vang lên tiếng sấm rần.

Người đi đường trên đường gần như không nhìn thấy rõ nữa, tên mập ngẩng đầu lên, dưới bầu trời đêm tối tăm, vô số hạt mưa giống như mũi tên, đều đang rơi vào trong mắt anh ta.

Chiếc túi trên tay rất nặng, anh ta đưa tay mở nó ra.

Có một chiếc áo liền quần rộng rãi mà anh ta đã từng mặc trước đây.

Anh ta tiện tay cầm lên để che, không vì lý do gì khác ngoài việc cảm thấy mệt mỏi khi mang nó, đồng thời cũng cảm thấy chiếc túi này thật cồng kềnh.

Nhưng ngay khoảnh khắc anh ta khoác bộ đồ lao động lên, thì đã chạm phải thứ gì đó khá nặng, ở trong cái túi áo lớn bên trái.

Anh †a †ừ † lấv nó ra bên trana là mêt chiếc túi aiấv màu da hò eó kích thước bằng một chiếc phong bì. Được quấn dây xung quanh. Bên trong là một xấp tiền dày. Bên trên vẫn còn tỏa ra mùi nước hoa dễ chịu.
Bình Luận (0)
Comment