Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 435 - Chương 435: Đồ Chơi

Chương 435: Đồ chơi Chương 435: Đồ chơiChương 435: Đồ chơi

"Bì bạch."

"Bì bạch."...

Bên tai vang lên tiếng giẫm lên nước.

Không xa cũng không gần.

Tên mập vô thức ngẩng đầu lên, trong màn mưa, một bóng người chậm rãi bước đến, trông có vẻ là một người đàn ông, toàn thân mặc áo khoác trench coat màu đen, tay cầm một chiếc ô đen rất lớn.

Mép ô bị ấn xuống rất thấp, từ góc độ của mình không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đó.

Nhưng bàn tay của người đàn ông đang cầm cán ô lại thon dài và nhợt nhạt.

Điều khiến tên mập càng sốc hơn chính là sức mạnh của cổ tay gã đàn ông.

Gió đêm thổi rất mạnh, nhưng tay cầm ô của người đàn ông lại không chút run rẩy.

Người đàn ông này nhìn như đang bước đi một cách rất thản nhiên, trước mặt có nước cũng sẽ dùng chân giẫm lên trên, nước bắn tung tóe vào đôi giày da màu đen, xung quanh người ngập tràn một bầu không khí lạnh lo.

Ý nghĩ đầu tiên của tên mập không phải là quay đầu bỏ chạy, anh ta ngửi thấy một khí tức quen thuộc từ trên người đang tới.

Trong khoảnh khắc chiếc ô đen lớn hơi giơ lên, đồng tử của tên mập đột nhiên nheo lại.

"Là anh?!"...

"Ôi chao ôi, nhẹ tay một chút được không, bây giờ có thế nào tôi cũng là một người bệnh đấy, có chút thương hoa tiếc ngọc nào không vậy?"

Đây là một căn phòng khá cũ kỹ, bên trong không có đèn, chỉ có hai ngọn nến trắng đang cháy lờ mờ.

Chân nến màu đồng cổ có ánh kim loại.

Một bóng người đang nằm trên giường không ngừng lẩm bẩm, trông sắc mặt anh ta rất xấu, cực kì xấu, nhưng khiến người ta bất ngờ là, tinh thần lại cực kì sung mãn.

Vẫn còn sức để đấu mồm với người bên cạnh. Cái tên tự nhận là bệnh nhân cần được chăm sóc đắp một chiếc chăn màu trắng tinh, nằm thẳng cẳng trên giường, chăn dắp đến bên dưới cằm.

Trên đầu có đội một chiếc tất màu đen bị xé rách.

Ở vị trí miệng, mắt, mũi, ... được xé ra một cái lỗ vừa vặn, đủ dùng.

"XỊ cử

Người đàn ông bên cạnh chạm nhẹ vào phần bụng của anh ta, người đàn ông đội tất đau đến thở hổn hển: "Tôi nói này Tiểu Nhiên Nhiên, cậu định làm tôi đau chết, rồi sau đó kế thừa chiếc tất của tôi đúng không?"

"Cho dù tôi có đưa cho cậu tất chân, em Lộ cũng sẽ không thể nào đi cho cậu xem đâu, cậu hãy từ bỏ chuyện này đi!"

Nghe người đàn ông đội tất càm ràm, trên mặt Trần Nhiên đang đứng trước mặt anh ta hiện lên một tia không vui, nhưng lần này, anh ta không phản bác lại.

Thay vào đó, đưa tay ra, dém lại góc chăn cho người đàn ông đội tất.

Vết thương của người bạn đồng hành còn quan trọng hơn là chuyện anh ta nghĩ gì.

Cánh cửa bên trong người anh ta gần như đã bị phá hủy.

Có thể gắn gượng, thoát khỏi ác mộng, đã là một kỳ tích rồi.

Điều đáng sợ hơn nữa là, anh ta đã có thể cảm nhận được, cái tên trong cánh cửa bên trong người bạn đồng hành của mình, đã rục rịch manh động.

"Ây da, đừng làm ra bộ dạng này có được không?" Nguy Tân Đình cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng nõn: "Hãy vui vẻ lên, tôi đã chết đâu."

"Yên tâm đi, tôi không dễ dàng ngoẻo vậy đâu, tôi vẫn còn có rất nhiều chuyện muốn làm còn chưa làm xong cơ mà." Nguy Tân Đình dường như nghĩ tới gì đó, bỗng nhiên trở nên hưng phấn: "Gia sản của phú bà còn chưa về tay, tôi chết không nhắm mắt mà!"

"Đúng rồi." Nguy Tân Đình đổi chủ đề: "Mọi người đâu? Em Lộ nhất định là nhớ tôi rồi, sao không tới thăm tôi?"

"Tôi không nói với bọn họ."

"Hi hi, biết ngay là cậu xót tôi mà." Dừng một chút, Nguy Tân Đình hạ giọng nói: "Chuyện của tôi... bọn họ tạm thời còn chưa biết phải không."

Dưới ánh nến, biểu cảm của Trần Nhiên thoắt ẩn thoắt hiện: "Anh không thể giấu được lâu đâu."

"Thì giấu được ngày nào hay ngày ấy." Nguy Tân Đình thoải mái nằm bọn họ cũng không thể làm gì được tôi."

Một loạt tiếng bước chân cực nhanh từ xa truyền đến, cửa phòng rầm một tiếng đập ra.

Đúng là bị đập ra.

Dùng một chiếc búa sắt đen khổng lồ.

Khung cửa gỗ chắc chắn bị nứt ra, vụn gỗ vương vãi khắp nơi: "Số 4, cái tên giết ngàn dao này, nghe nói anh mang về một món đồ chơi, muốn giữ lại độc chiếm cho mình à2"

Không giống như khí thế của người đến, giọng nói lại là giọng của trẻ con.

Dưới ánh nến mờ ảo, người đến lộ diện mặt của cô.

Là một cô gái tương đối trẻ, dáng vẻ khoảng 13,4 tuổi, mặc một chiếc váy dài đến đầu gối có in hình chú gấu dễ thương.

Nhưng đôi mắt sắc bén và chiếc búa sắt khổng lồ mà cô đang cầm trong tay, bao gồm cả chiếc chuôi cao gần như hơn cô, tất cả đều tiết lộ rằng đây không phải là một cô gái bình thường.

"Số 8, ai cho em vào đây?" Sắc mặt Trần Nhiên trở nên khó coi.

"Khụ khu..." Ngụy Tân Đình ho khan kịch liệt hai tiếng, vừa rồi suýt nữa đã tiễn anh ta đi xa: "Không sao, không sao."

Ngụy Tân Đình nheo mắt, tầm nhìn đặt trên người cô gái cáu kỉnh: "Mau đến đây anh xem nào, số 8, em gần đây bắt đầu lén lút dậy thì rồi à?"

"Âm thầm lén lút dậy thì, sau đó chuẩn bị làm tất cả chúng ta ngạc nhiên, có phải không?" Anh ta cười khúc khích, muốn vô liêm sỉ bao nhiêu có bấy nhiêu.

Đối với con yêu tỉnh nói chuyện tục tu số 4 này, tất cả bọn họ đều được chịu đựng một cách sâu sắc, chỉ khi tiên sinh có mặt, anh ta mới trở nên im lặng được hơn một chút.

"Nếu còn dám gây sự với lão nương, ta sẽ lấy con giun đất nhỏ, khâu vào miệng anh!" Sau dọa nạt như thường lệ, cô gái cáu kỉnh được gọi là số 8 bắt đầu lục lọi khắp phòng.

Sau khi lục lọi đủ các ngóc ngách, gần như muốn vứt Ngụy Tân Đình từ trên giường xuống, sau đó lật giường lên xem: "Mẹ kiếp, giấu ở đâu rồi?"

Từ góc độ của Trần Nhiên vừa vặn có thể nhìn thấy sau lưng của số 8 đang đeo một chiếc túi da lớn màu đen phía sau, hình dáng rất cổ quái, trông nó gần giống như ống đựng tên thời cổ đại.

Nhưng lớn hơn nhiều eo với ống đưng tên: mật chiếc cưa lớn có †ao hình hung dữ lộ ra một phần từ trong ống đựng tên, những chiếc răng cưa sắc nhọn toát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Ngoài chiếc cưa lớn ra, bên trong còn có đủ thứ kỳ quái lạ lùng.

Đây đều là bảo bối của số 8.

Số 4 đã từng ngứa tay ngứa chân, nhân lúc số 8 không để ý, tò mò mở ra xem một cái, kết quả là số 8 sau khi biết được sự thật liền cầm búa đuổi theo tận tám con phố.

Cuối cùng nếu không phải có số 3 đến cứu, thì số 4 có lẽ đã chết yểu rồi.

"Đừng tìm nữa." Trần Nhiên nhìn thoáng qua số 8 một cái: "Ở phòng của số 7, do cô ấy canh giữ, em có thể đến xem, nhưng không được phép chạm vào, nếu không..."

Lời còn chưa kịp nói xong, số 8 đã vui vẻ lôi chiếc búa lớn đi như một cơn gió, nhanh đến mức trên mặt đất xuất hiện một tia lửa.

"Chị Lộ ơi, chị có ở đó không?" Đứng trước cửa, đối với Lý Lộ, số 8 vẫn rất kính trọng, đương nhiên chủ yếu là bởi vì tính khí đối phương cực kì không tốt.

Một lúc sau, bên trong vang lên một giọng nói không nóng cũng không lạnh: "Không có."

Số 8 áp tai vào cửa, cố gắng lắng nghe xem bên trong đang xảy ra chuyện gì,"Chị Lộ." Số 8 nuốt khan, vẻ mặt càng hưng phấn hơn: "Em nhớ chị rồi, có thể cho em vào ngồi một chút không?"

"Cạch——"

Cánh cửa mở hé ra một khe hở, lộ ra một khuôn mặt bình thường, trên khuôn mặt đó có viết đầy bình tĩnh cùng lãnh đạm.

Vài giây sau———

"Nhìn đủ chưa?" Lý Lộ hỏi: "Nhìn đủ rồi thì tôi đóng cửa lại đây."

Nhưng ánh mắt của số 8 sớm đã men theo khe hở trên cửa lướt vào bên trong, cô kinh ngạc nhìn thấy một người nằm dưới đất gần giường sofa trong phòng Lý Lộ.

Đó là một người phụ nữ!

Hơn nữa dáng người rất đẹp, chỉ là khuôn mặt đã bị mái tóc dài che khuất, không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô.

Ánh mắt nóng bỏng đảo quanh cơ thể của người phụ nữ, khuôn mặt cô gái càng hồng hào hơn: "Chị Lộ ơi, chị có thể giao cô ấy cho em được khâng^?" Câ auav đầu lai cầu vin nói: "Em đảm bảo eẽ huấn luvên thâ? tất. Không không, chăm sóc cô ấy, để cô ấy nói tất cả những tình báo mà mình biết ra."
Bình Luận (0)
Comment