Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 436 - Chương 436: Nghị Quyết

Chương 436: Nghị quyết Chương 436: Nghị quyếtChương 436: Nghị quyết

Nhìn mảnh gỗ vụn đầy trên mặt đất, Trần Nhiên không khỏi cau mày, anh ta quay người lại, trồng có vẻ như là muốn đích thân động tay, dọn dẹp một chút.

"Khu khu..." Ngụy Tân Đình dừng một chút: "Cậu chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Thái độ đùa giỡn kia đã biến mất, lúc này nhìn anh ta đang rất nghiêm túc.

"Người Gác Đêm đã chôn cọc ngầm vào trong chúng ta." Trần Nhiên thản nhiên nói.

"Ha ha." Ngụy Tân Đình cười toe toét: "Tiểu Nhiên Nhiên, cậu đúng con sâu trong bụng tôi mà, tôi nghĩ cái gì cậu đều biết hết."

"Người có thể làm anh bị thương như vậy chắc chắn là có chuẩn bị mới đến." Trần Nhiên quay đầu nhìn Nguy Tân Đình trên giường: "Anh nghi ngờ ai2"

"Người có thể tiếp cận được loại tin tức này không nhiều." Ngụy Tân Đình chuyển động cái đầu, dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Trần Nhiên, chậm rãi lên tiếng: "Chỉ có mấy tên chúng ta."

"Chỉ cần chúng ta muốn, hẳn là rất nhanh có thể lôi được con chuột chũi này ra thôi, chỉ còn xem ý tứ của tiên sinh."

Trầm ngâm một lát, Trần Nhiên hỏi: "Tấn công anh... lại là loại binh khí đó?"

"Ừ." Dừng một chút, sắc mặt Ngụy Tân Đình trở nên nghiêm túc: "Chỉ là lần này bọn họ càng điên cuồng hơn, bọn họ đã bắt đầu cải tạo cấp A, để bọn họ ký khế ước máu trên giấy trắng, sau đó dùng làm binh khí để đối phó với chúng ta."

"Bất luận có thành công hay không, thì bọn họ cũng đều rất khó không bị ý chí đằng sau cánh cửa ăn mòn, đây hoàn toàn chính là tấn công kiểu tự sát." Ngụy Tân Đình nói: "Một khi bị thức tỉnh, dựa vào cơ thể của bọn họ, hoàn toàn sẽ không thể kiểm soát được sức mạnh của cấm ky."

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Trần Nhiên lập tức nhìn về phía đồng đội trên giường, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc chưa từng có: "Anh mang cô ta ra ngoài là muốn..."

"Năng lực của tôi rất quan trọng đối với việc chúng ta sắp làm." Ngụy Tân Đình thu hồi ánh mắt, nhìn lên trần nhà phía trên đỉnh đầu, trong mắt xuất hiện gợn sóng: "Cần có người... kế thừa cửa của tôi."

Sau khi im lặng một hồi lâu: "Tại sao lại là cô ta?" Trần Nhiên lên tiếng hỏi.

"Tôi cũng không biết, có lẽ là ánh mắt của cô ta, khi gặp phải tôi, cô ta đã không còn nghĩ đến việc sống tiếp, chuyện duy nhất mà cô ta nghĩ đến là kéo tôi cùng xuống địa ngục."

"Thật là quật cường..." Ngụy Tân Đình bỗng nhiên mỉm cười, đáy mắt dần ánh lên tia sáng: "Có giống chúng ta năm đó không? Cũng là bị những người đó lấy đại nghĩa ra để lừa gạt, có thể chết vì chính nghĩa maf không màng sống chết, nhưng kết quả thì sao??"

"Là bọn họ đã phản bội chúng ta! Chính là bọn họ đã phản bội chúng ta!" Ngụy Tân Đình bật khóc nức nở: "Quái vật do chính tay bọn họ nuôi dưỡng ra, vậy mà bọn họ lại không thừa nhận nữa..."

"Mỗi một người đều phải học cách trả giá cho hành động của mình, bọn họ cũng vậy." Ngụy Tân Đình lại cười toe toét: "Bọn họ sẽ không bao giờ ngờ đến, lần này tôi từ trong cửa ... đã thả ra một con quái vật như thế nào đâu."

Nhớ tới miêu tả về Vô của Ngụy Tân Đình, sắc mặt Trần Nhiên dần dần trở nên cổ quái.

"Là hai con quái vật mới đúng."

Ngoài cửa có âm thanh truyền đến, Trần Nhiên và Ngụy Tân Đình đồng thời nhìn về phía cửa, một bóng người đứng ở cửa, dường như đã đến được một lúc rồi. ...

Một căn phòng hình chữ nhật trống trải.

Được bố trí rất nghiêm túc và trang trọng.

Diện tích rất lớn, có thể chứa đến hàng trăm người, bầu không khí cổ xưa mục nát tràn ngập khắp nơi, tồn tại rất lâu.

Đây là mộ phòng họp cực lớn, ở giữa đặt một chiếc bàn dài màu đen tuyền, hai bên là hai hàng ghế lưng cao đối xứng nhau.

Trên tay vịn của ghế có khắc những hoa văn quỷ dị, nếu nhìn lâu, đôi mắt sẽ như chìm vào trong đó.

Trên bàn có đặt một chân nến, ngọn nến nhợt nhạt cháy yếu ớt, phát ra ánh sáng ngắc ngoải không có sinh khí.

Cũng giống như những người tham dự cuộc họp vậy, hầu hết bọn họ đều đã tóc trắng bạc đầu, dấu vết thời gian in rõ trên khuôn mặt lộ ra dưới tấm áo choàng màu đen.

Thật không thể tưởng tượng được rằng hầu hết những người này đều đã trên 100 tuổi. thế giới, trong mỗi trận chiến bọn họ đều là những người anh hùng tham gia và có vô số huân chương ở quê nhà.

Nhưng ánh sáng trong mắt những người này không giống ánh sáng của những người già bình thường.

Mỗi người trong số bọn họ đều có tư thế cao và thẳng, hơi thở dài và cơ bắp uy nghiêm phồng lên từ dưới chiếc áo choàng mênh mang.

Bọn họ không những không già đi mà còn ở trong tình trạng tuyệt vời.

Vũ khí của họ được giấu dưới áo choàng, hầu hết đều là vũ khí lạnh, một số trông giống như những con dao găm bình thường, hai bên có rãnh máu.

Ngoài ra còn có những con dao cong có hình dáng đơn giản và phong cách Ba Tư, được khảm đá opal trên đó.

Ngoài ra còn có một số loại vũ khí nhiệt, súng lục ổ quay với cỡ nòng lớn khủng khiếp.

Tay cầm súng bằng ngà voi đã bị mài mòn nghiêm trọng, nếu không có gì khác thì chắc hẳn là sản phẩm của thời đại Cao bồi phương Tây.

Mỗi loại vũ khí đều có nguồn gốc riêng, và... vinh dự thuộc về chúng, sau khi bị ăn mòn, vô số kẻ khát máu và tàn ác mất kiểm soát lần lượt rơi vào tay bọn họ.

Chỉ là bọn họ, cùng với chủ nhân của bọn họ đều rất mờ ám khuất tất.

Bọn họ chỉ có thể trốn trong bóng tối của thành phố.

Trước khi tia bình minh đầu tiên ló dạng, lặng lẽ sơ tán.

Tên của bọn họ.

Tên Người Gác Đêm.

Đây là cuộc họp cao nhất của bộ phận thi hành của Người Gác Đêm.

Có rất ít người đủ điều kiện tham dự.

Có tổng cộng 12 người đang có mặt ở đây, đều là thành viên nguyên lão của Người Gác Đêm.

Lần lượt đến từ 12 gia tộc ban đầu thành lập nên Người Gác Đêm.

Một chiếc búa gỗ màu đen gõ lên bàn hai lần, người đàn ông ở cuối bàn dài nhướng mi nặng nề lên, giọng khàn khàn như hồi chuông báo tử nói: "Bắt đầu biểu quyết."

Một người trẻ tuổi bước ra từ bóng tối bên trái, mặc âu phục đi giày da, đeo kính gọng vàng, thắt cà vạt trắng tinh, trên tay cầm một chiếc khay gỗ màu đen. Người trẻ tuổi bắt đầu đi dọc theo các ghế, mỗi lần đi ngang qua một chiếc ghế đều dừng lại một chút, thần sắc mỗi người đều rất ngưng trọng.

"Tùng."

Có người tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út bàn tay trái ra, rồi trang trọng đặt lên khay.

Chiếc nhẫn có kích thước tương đối lớn, trên bề mặt nhẫn có kỹ thuật lõm và dập nổi, trên đó in tộc huy của gia tộc sở hữu.

Điều này có nghĩa là anh ta có quyền thay mặt gia tộc của mình, đưa ra lời hứa.

Lần lượt người này đến người khác, những cổ vật đã sống cả thế kỷ này đều do dự về vấn đề này.

Có người xoa xoa chiếc nhẫn một lúc lâu, cuối cùng vẫn khẽ lắc đầu.

Người trẻ tuổi bưng chiếc khay khẽ gật đầu rồi bước đi không chút biểu cảm, đi đến bên cạnh người tiếp theo.

Sau khi đi một vòng, người trẻ tuổi quay trở lại điểm ban đầu.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc khay trong tay anh ta, lần đầu tiên trong đám người dâng lên một cảm giác căng thẳng, trong đôi mắt của những cái giếng cạn không sóng kia bắt đầu xuất hiện dao động.

Nghị quyết lần này... sẽ thay đổi rất nhiều rất nhiều.

Thậm chí có thể nói nó liên quan đến mạng sống của vô số người.

Bảy chiếc nhẫn.

Điều này có nghĩa là có 7 người ủng hộ nghị quyết này.

Không, là gia tộc đằng sau bảy người bọn họ.

Nguyên lão sẽ quy định, nghị quyết chỉ được thực hiện khi có sự đồng ý của 2/3 số thành viên.

Vẫn còn thiếu một người.

Lúc này mọi người đều nhìn về phía người đàn ông cuối bàn dài, chỉ có ông ta là chưa bày tỏ quan điểm của mình.

Những giọt mồ hôi chảy xuống thái dương, ông ta chậm rãi xoa chiếc nhẫn ngọc lục bảo dày cộm trên ngón tay út, bầu không khí trong cả phòng họp đều ngưng trệ.

Cuối cùng, ông ta tháo chiếc nhẫn ra, nặng nề đặt nó vào trong khay.
Bình Luận (0)
Comment