Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 439 - Chương 439: Tù Nhân

Chương 439: Tù nhân Chương 439: Tù nhânChương 439: Tù nhân

"Hiếm thấy." Cung Triết lại rít một hơi, ném điếu thuốc đi: "Vừa mới sở hữu cửa, cảm giác đã nhạy bén như vậy."

"Nhưng chuyện này đối với cậu mà nói, chưa hẳn đã là chuyện tốt." Cung Triết nói: "Cậu phải học cách kiểm chế ham muốn của mình, không được bị thứ sau cánh cửa khống chế."

"Nếu không... trại thu nhận kia, chính là đích đến cuối cùng của cậu. Đương nhiên, nếu như cậu may mắn hơn một chút, vẫn có thể được chính đồng đội cũ của mình giết chết."

"Đây chính là... lợi ích của việc tiến vào trong ác mộng sao?" An Hiên vén tay áo của mình lên, cánh cửa trên tay càng ngày càng bắt mắt.

Anh ta thậm chí còn cảm thấy khi đối mặt với Cung Triết, máu trong người như đang sôi lên.

Đôi mắt dần dần đỏ ngầu, một giọng nói xa lạ không ngừng vang lên bên tai, như một lời cám dỗ không thể cưỡng lại được.

Trong lòng anh ta có một loại khát vọng kỳ lạ, muốn mổ bụng người đàn ông trung niên trước mặt, đào cánh cửa trong cơ thể ông ta ra.

Sau đó coi nó như của riêng mình.

Nhưng dần dần, lý trí còn lại chiếm ưu thế, sắc mặt An Hiên lại chậm rãi thay đổi, anh ta thở dốc, như thể vừa thoát khỏi quỷ môn quan.

Nhưng loại mô tả này của anh ta cũng không sai.

Nếu như một khi anh ta mất kiểm soát, Cung Triết quả thực sẽ thẳng tay bẻ gãy cổ anh ta.

Dù sao thì hoàn toàn mất kiểm soát, muốn kiểm soát lại được anh ta là không thực tế, cũng không cần thiết, cho dù là đưa đến trại thu nhận, bọn họ cũng sẽ bị phán định là cực kỳ nguy hiểm.

Sẽ bị bí mật giải quyết ngay lập tức.

Giải quyết bằng cách tiêm

Nỗi đau của cái chết đó sẽ chân thực và mãnh liệt hơn.

Ông ta nghĩ rằng cho dù An Hiên có tự mình lựa chọn thì anh ta cũng sẽ không muốn đến đó.

"Cửa rút cuộc... là gì?"

"Là khế ước." Cung Triết nhấn mạnh: "Khế ước máu."

"Khế ước máu?" Cung Triết cười cười, vết sẹo dưới khóe miệng co giật cũng cử động, nhìn rất không thiện cảm: "Cậu còn nhớ cánh cửa trên người mình từ đâu đến không?"

An Hiên cau mày, trong đầu dường như có một loại ký ức mơ hồ, nhưng cũng không rõ ràng lắm.

Cảm giác như tìm thấy một sợi chỉ trong một mớ hỗn độn.

"Là..." Trong mắt An Hiên lóe lên một tia sang: "Là một tờ giấy trắng, có người bảo chúng tôi rạch tay trái ra, sau đó in lên tờ giấy trắng."

"Tờ giấy trắng đó còn sống! Nó hút đi máu trên đó, sau đó..." An Hiên che đầu lại, trong đầu anh ta bắt đầu xuất hiện các mảnh vụn rải rác, có khi trong suốt có khi vỡ vụn.

"Không không không, đó đều chỉ là một giấc mộng." An Hiên nhắm chặt hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ: "Đầu là mộng, chỉ là một giấc mộng thôi, tôi hoàn toàn ... chưa từng trải qua những chuyện đó."

Cung Triết cũng không thúc giục anh ta.

Người trẻ tuổi trước mặt cũng được coi là một tên không tồi, rất giống với tên mình đã gặp trước đây.

Nhưng người thanh niên này rõ ràng là chính quy hơn một chút, dù sao cũng là xuất thân từ Người Gác Đêm, không giống như đối phương, giới hạn vẫn là bí ẩn, cực kì gian xảo.

Ông ta tin rằng, người thanh niên tên An Hiên này có thể tự mình suy nghĩ thông suốt.

Có một số sự thật dù tàn nhẫn nhưng cũng phải học cách chấp nhận.

Nếu như đã chuẩn bị hợp tác, ông ta vẫn hy vọng rằng đối tác của mình sẽ thông minh hơn một chút, đối với sự chân thực của thế giới này, hiểu một cách triệt để hơn.

Một lúc sau, An Hiên dần dần bình tĩnh lại, anh ta ôm lưng ghế trước, trên mặt hiện lên đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn: "Là tẩy não..."

"Hình ảnh trong đầu tôi là dấu vết của quá trình tẩy não chưa hoàn chỉnh để lại. Bọn họ... bọn họ đã lợi dụng cơ thể của chúng tôi để làm một số việc không thể nói cho người khác." Anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Là những tên đến từ bộ phận thi hành..."

"Mảnh giấy trắng đó... chính là cái mà ông gọi là khế ước máu!"

Cung Triết không trả lời trực tiếp, câu hỏi này không có ý nghĩa gì, ông ta tin rằng người thanh niên phía sau đã đoán được bảy tám phần.

"Mỗi tờ giấy trắng đều là một bản khế ước, là cánh cửa đại diện cho sau cánh cửa đó."

"Một khi khế ước đã đạt được thì không thể thay đổi được nữa, cậu sẽ đạt được sức mạnh của thứ sau cánh cửa. Tương ứng với nó, cậu cũng sẽ phải gánh chịu lời nguyền rủa do thứ sau cánh cửa áp đặt lên cho cậu."

"Lời nguyền sẽ kéo dài theo thời gian, hoặc khi số lần cậu sử dụng tăng lên. Lời nguyền sẽ không cách nào giải trừ, nhưng có cách để kéo dài thời gian bùng phát của lời nguyền."

An Hiên ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn giấu vô số tia máu: "Thông qua ... hấp thu cánh cửa của người khác, đúng không?"

"Là đạo lí này." Cung Triết tán thành nói: "Nhưng thông thường chúng ta không gọi nó là hấp thu, mà gọi là cướp đoạt, hơn nữa đối với những tên năm giữ cửa, chúng ta thường gọi là... môn đồ."

"Môn đồ?" Đồng tử An Hiên co rút dữ dội sau khi nghe thấy cái tên này: "Đỏ Thẫm?"

Những người bên trong Đỏ Thẫm là quen với việc tự gọi mình là môn đồ.

"Đúng." Cung Triết gật đầu: "Những người trong số bọn họ, cũng đều có cửa, đó cũng là lý do tại sao, bộ phận thi hành của Người Gác Đêm muốn cải tạo các cậu."

"Muốn đối phó với ma quỷ, trước tiên chính mình phải trở thành ma quỷ."

"Trên thế giới này có thần hay không tôi không rõ, nhưng xin cậu hãy tin rằng cho dù có thần, cũng không thể đối phó được thứ sau cánh cửa kia."

"Bởi vì sau cửa không chỉ có quỷ, còn có một số... tồn tại mà cậu hoàn toàn không thể hiểu được, cậu có thể gọi bọn chúng là... quỷ dị."

"Chỉ có cửa dị hóa mới có thể sinh ra quỷ dị. Tương tự, quỷ dị còn khó đoán hơn cả quỷ, bởi vì quỷ là do con người sau khi chết biến thành, nhưng quỷ dị thì không phải, bọn chúng được tạo ra bằng nhiều cách khác nhau."

"Tôi càng hy vọng cậu có thể hiểu chúng như một loại... ý chí, ý chí được tạo ra bởi ác mộng"

"Ý chí là không thể bị đoán trước hay chống lại bởi sức mạnh của con người. Thứ duy nhất có thể chống lại ý chí là một ý chí khác, lớn hơn và mạnh mẽ hơn."

"Hơn nữa ý chí không thể bị tiêu diệt, chỉ có thể bị xóa đi, đó cũng là thứ mà các môn đồ gọi là... kế thừa." Cung Triết nói liền một mạch. thừa?" Ánh mắt của An Hiên trở nên cổ quái: "Thông qua kế thừa cửa?"

"Thông minh."

"Cửa làm sao để dị hóa?" Lời nói của Cung Triết đã mở ra một thế giới mới cho An Hiên, anh ta nóng lòng muốn moi ra tất cả những thông tin mình biết về cửa.

"Có hai loại." Cung Triết có vẻ cũng rất có hứng thú: "Loại thứ nhất trực tiếp hơn một chút, cướp đoạt từ trên người môn đồ sở hữu cửa dị hóa."

"Nhưng điểm này rất khó, sức mạnh mà một môn đồ sở hữu cửa bình thường có thể điều khiển rất khó để chống lại một môn đồ sở hữu cửa dị hóa, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng."

"Sức mạnh của quỷ không thể sánh được với sức mạnh của quỷ dị." An Hiên gật đầu: "Tôi có thể hiểu như vậy không?"

"Không chính xác, nhưng nghe rất trực tiếp." Cung Triết bình luận.

"Còn... loại thứ hai thì sao?" An Hiên lại hỏi.

"Điểm thứ hai thì phiền toái hơn nhiều, cậu cần phải tiến vào một cánh cửa dị hóa, sau đó xử lí được nó." Cung Triết nói: "Vậy cũng tương đương với việc cậu được cánh cửa dị hóa đó chấp nhận."

"Trở thành chủ nhân mới của cánh cửa dị hóa đó?"

"Không." Sắc mặt Cung Triết đột nhiên trở nên ngưng trọng: "Xem ra cậu vẫn chưa hiểu rõ tình huống mà chúng ta đang phải đối mặt."

"Không ai có thể thực sự điều khiển được một cánh cửa, kể cả cánh cửa bình thường nhất." Cung Triết quay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn An Hiên khiến đối phương sợ hãi.

"Chúng ta đều là nô lệ của cửa, tù nhân của ác mộng."
Bình Luận (0)
Comment