Chương 440: Ăn mòn
Chương 440: Ăn mònChương 440: Ăn mòn
Đêm đã khuya.
Trong phòng làm việc, Giang Thành ngồi một mình trước máy tính, ngón tay đặt trên bàn phím, thỉnh thoảng gõ nhẹ.
Trên màn hình đều là những cái tên.
Những người đã biến mất gần đây ở trong thành phố này.
Nhìn thoáng qua, có phải có đến hàng chục người.
Đối với một thành phố nhỏ không mấy phồn hoa này thì đó là một con số khá đáng sợ.
Hơn nữa... ánh mắt của Giang Thành hơi thay đổi, hắn hoài nghỉ đây chỉ là một bộ phận người mất tích.
Vẫn còn một số người chưa được đăng ký tên bởi vì nhiều lý do nào đó.
Đây tuyệt đối không phải là một hành vi phạm tội thông thường hoặc một sự mất tích đơn giản có thể giải thích được.
Bọn họ giống như mình trước đây vậy, bước vào cánh cửa chỉ xuất hiện trong giấc ngủ nhưng lại không may mắn như mình, lạc lối trong cơn ác mộng và không bao giờ bước ra được nữa.
Hắn quen dùng từ lạc lối để mô tả những người mất tích này.
Chứ không phải là chết.
Bởi vì nghe nó có vẻ ấm áp hơn.
Lý do cổ quái.
Nhưng hắn lại cảm thấy nó thật phù hợp.
Bên ngoài đêm nay mưa to, giống như một cái lỗ lớn trên bầu trời, mưa tự do trút xuống.
Hắn cố tình không đóng cửa sổ.
Bằng cách này có thể cảm nhận rõ mưa ở bên ngoài.
Bản thân đã sắp vào cho tên mập bộ đồ lao động dày dặn, tuy không che được mưa gió, nhưng để anh ta có thể kiên trì tìm một khách sạn để ở cũng không thành vấn đề.
Trong túi áo của tên mập có tiền.
Hy vọng anh ta đừng có keo kiệt vào lúc này.
Rời mắt khỏi cơn mưa ngoài cửa sổ, Giang Thành đưa tay ra nhìn hoa văn cửa xuất hiện trên tay trái, một cỗ khí tức quỷ dị lan tràn khắp người hắn.
Giống như có thứ gì đó đang khuấy động trong đêm tối.
Cảm giác mà cánh cửa này mang lại cho hắn không đơn thuần chỉ là xuất hiện trên tay, càng không giống như được vẽ lên, mà là... nó đã mọc trên cơ thể của hắn, hòa vào một thể với hắn.
Hắn cũng không biết rõ nên hiểu về cánh cửa này như thế nào, cũng không biết phải mô tả nó như thế nào, chỉ là hiện tượng bất thường trên cơ thể hắn, khiến hắn nhớ đến một người.
Người đàn ông trung niên bên cạnh Hạ Manh.
Ông ta đã từng nói với chính mình.
Ác mộng là hình chiếu của lịch sử có thật trong bóng tối, đoạn lịch sử này đã bị tước đi ánh sáng và tốt đẹp, chỉ còn lại tiếc nuối, máu me, tàn ác và đủ loại cảm xúc tiêu cực...
Mà những con quỷ kia chính là sản vật được nuôi dưỡng ra từ ác mộng này.
Mỗi một đoạn lịch sử bị bóp méo là một cơn ác mộng độc lập, mà mỗi một cơn ác mộng thì sẽ nuôi dưỡng ra một con quỷ tương ứng.
Người đàn ông nhìn vào mắt mình, nói với mình rằng những con quỷ này... mới là lợi ích lớn nhất.
Hắn cho đến bây giờ vẫn còn nhớ ánh mắt của người đàn ông khi nói ra câu này.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong tay, Giang Thành cảm thấy lời ông ta nói vẫn còn chưa đủ cụ thể.
Thứ mà ông ta muốn biểu đạt, chắc hẳn chính là cánh cửa trên tay hắn đây.
Cùng với thứ đằng sau cánh cửa.
Trong căn phòng tối tăm, Giang Thành nghe được hai nhịp tỉm hoàn toàn khác nhau phát ra từ cơ thể mình, hắn rất rõ, từ giờ phút này trở đi.
Mọi thứ đều đã khác rồi.
Hắn cũng đã bị thứ gì đó ăn mòn.
Thứ đó ở bên trong người hắn.
Đang yên tĩnh ẩn nấp, chờ đợi.
Chờ đợi thời khắc thoát ra khỏi cơ thể.
Hắn thâm chí cá thể eảm nhân đưởc ánh mắt ác ý kia. Bởi vì nó rất quen thuộc.
"Cuối cùng cũng theo tôi ra ngoài rồi sao... Sau khi thở ra, Giang Thành dựa lưng vào ghế, toàn thân trông có vẻ thoải mái, nhưng thực ra các cơ dưới quần áo đều căng cứng.
"Vô"
Vừa dứt lời, hắn liền phát hiện ra cái tên trong cơ thể mình dường như đang có phản ứng, nhịp tỉm của một người khác không phải của mình càng ngày càng nhanh, cũng càng ngày càng rõ ràng.
Đến cuối cùng, thậm chí còn lấn át nhịp tim của chính Giang Thành.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn mơ hồ nghe được một trận cười vang.
Không nhẹ cũng không nặng, như thể đến từ địa ngục.
"Lạch cạch."
"Lạch cạch."
"Lạch cạch."
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, tương đối bằng phẳng, có chút lôi kéo, hình như là có người đang đi dép lê xuống tầng.
"Còn chưa ngủ?" Một giọng nói dịu dàng vang lên, giống như nước suối của màu xuân, Giang Thành hoảng hốt một chút, mới định thần lại.
Cái lạnh lan tỏa từ tận đáy lòng nhanh chóng lắng xuống.
Thời cơ vẫn chưa chín muồi.
Cái tên bên trong cơ thể dường như cũng không muốn lộ diện.
Hướng ánh mắt về phía cầu thang, nơi đó có một người phụ nữ duyên dáng yểu điệu.
Người phụ nữ thay một bộ quần áo, bộ đồ ngủ màu đỏ tía khoác chéo trên người, có cảm giác khá lười biếng.
Giống như một con mèo quý giá.
Lâm Uyển Nhi.
Cũng là bà chủ của Giang Thành.
Cô ấy nói rằng muốn ở lại đêm nay vì bên ngoài trời mưa lớn quá, cô lo lắng sẽ gặp nguy hiểm khi lái xe một mình.
Một lý do rất vô lý, Giang Thành tự hỏi không thể lấy được lợi ích gì từ người phụ nữ này, dù sao thì những thứ của mình cũng đều là do cô ấy dạy.
Làm sao một người phụ nữ như vậy có thể gặp nguy hiểm? Cho dù gặp phải những kẻ không có mắt, thì người gặp nguy hiểm, cũng là kẻ đó mới đúng.
"Sao chị còn chưa ngủ?" Giang Thành xoa xoa thái dương, lên tiếng hỏi.
Gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, mọi thứ lại đều tràn ngập mùi vị quỷ dị và âm mưu, khiến hắn đáp ứng không xuể, hiện tại Lâm Uyển Nhi lại nói ra lời này, hắn quả thực cũng đã có hơi mệt mỏi.
Lâm Uyển Nhi nhìn hắn, một bên vai dựa vào tường, cố khí tức của Tần Lâu Sở Các lan ra như độc dược chí mạng: "Một mình tôi không ngủ được."
Giang Thành bất đắc dĩ xoa xoa mặt, tựa hồ đang muốn lấy lại chút sức lực, một lát sau mới nói: "Chị đừng như vậy, có được không."
Đi đến bên ghế sô pha, Lâm Uyển Nhi ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt một chân lên chân kia, dù trong môi trường tối tăm như vậy, vẫn trắng đến phát sáng.
Nhưng Giang Thành tựa hồ nhìn thấy quá thường xuyên, nên không khơi dậy được chút hứng thú nào.
Hắn gõ bàn phím trước mặt một cách tùy ý, tạo ra tiếng cạch cạch.
"Thật ra... tốt nhất chị nên về nhà ngủ đi." Giang Thành thở ra nói: "Tôi không sao, chị không cần phải lo lắng cho tôi."
Hai chân Lâm Uyển Nhi khẽ đung đưa, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, như đang chờ đợi lời nói tiếp theo của Giang Thành.
Không còn lựa chọn nào khác, Giang Thành hít một hơi, dùng giọng trấn an nói: "Cho dù tôi có bệnh, cũng sẽ kiên trì làm việc, sẽ không chậm trễ việc kiếm tiền cho chị đâu."
"Thật không?"
"Thật"
"Vậy tại sao tài khoản gần đây không trùng khớp?" Lâm Uyển Nhi nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên một tia sáng xinh đẹp: "Khi cậu tiếp đãi đám người Nam Cẩn, đã rút tổng cộng 9. 000 từ quán bar, nhưng cậu không đăng ký số tiền này. Ít nhất là... tôi không nhìn thấy."
Nghe vậy, Giang Thành thầm chửi chủ quán bar không có đức hạnh, trước đó rõ ràng đã hẹn ước rõ ràng, thế mà quay lưng lại bán đứng mình.
Chờ lần sau khi đến đó, phải bịa ra một câu chuyện về chuyện tình lãng mạn của ông chủ quán bar, mỗi ngày một đoạn rồi kể cho vợ ông ta nghe mới được. thành ghế sofa, cô không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, nhưng Giang Thành lại chịu rất nhiều áp lực.
"Cậu đã đưa cho Vương Phú Quý." Giọng nói của Lâm Uyển Nhi cực kì bình tĩnh, khí chất quyến rũ đã không còn, rất ít người có thể nhìn thấy một mặt này của cô.
Nhưng Giang Thành là một ngoại lệ.
Dù sao hắn cũng là người luôn ở bên cạnh, có một số thứ kiểu thuộc về bản chất, là không thể giấu được.