Chương 446: Gọi người
Chương 446: Gọi ngườiChương 446: Gọi người
Đó là một chỗ ngoặt cách cửa khoảng vài mét.
Bởi vì tương đối tối, cho nên trước đó vẫn không có ai chú ý đến.
Mà ở đó, từ độ cao khoảng một mét so với mặt đất, thò ra nửa khuôn mặt.
Bởi vì độ rõ nét, khuôn mặt này trông cực kì mờ.
Nhưng có thể cảm nhận được rõ, vị trí mà khuôn mặt này nhìn, chính là văn phòng làm việc của Nam Hoài Lễ.
Lúc này, thời gian hiển thị là 11:39.
Cũng có nghĩa là, khuôn mặt này đột nhiên xuất hiện vài phút trước khi Nam Hoài Lễ đi ra ngoài lấy cà phê.
"Tôi sử dụng một phần mầm có thể phát hiện xem vật thể có chuyển động trong video tĩnh hay không." Đỗ Phong giải thích, trên mặt đầy mồ hôi, hiển nhiên kết quả này cũng vượt xa dự đoán của anh ta.
"Khuôn mặt ... khuôn mặt này hoàn toàn không thể nhìn thấy được trong màn hình phát thông thường, nó chỉ xuất hiện trong một thời gian cực kì ngắn rồi sau đó biến mất."
Xem ra sự biến mất của Nam Hoài Lễ, e rằng có thể liên quan đến khuôn mặt quỷ dị này.
Suy cho cùng, một người bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ đêm hôm khuya khoắt, trốn vào một góc tường như vậy.
"Ban đêm ở công ty còn có ai trực ban nữa không?" Giang Thành hỏi.
Vy Vy chắc chắn là đã biết về khuôn mặt này, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đó, cô vẫn sợ hãi đến toàn thân run rẩy.
Giang Thành hỏi cô hai lần liên tiếp, cô mới có phản ứng.
"Không còn ai nữa rồi." Vy Vy lắc đầu: "Tầng này chỉ có một mình chủ tịch Nam, các tầng gần đó cũng không có ai, camera giám sát gần cầu thang và thang máy cũng không ghi lại có người đi vào."
Nhìn khuôn mặt được phóng to và đóng băng ở giữa video, Giang Thành đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
Không lâu sau, Vy Vy đột nhiên bật khóc, lúc đầu còn có thể kìm nén, nhưng rất nhanh, liền bắt đầu khóc thành tiếng: "Chủ tịch Nam chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, ông ấy đã... đã..."
Lâm Uyển Nhi quay đầu lại, nhìn khuôn mặt của Vy Vy, cô từ đầu đến quan tâm Giang Thành đều đã hỏi thay cô hết rồi.
"Tại sao lại nói như vậy?" Giang Thành hỏi.
Cho dù có thật sự xảy ra chuyện gì, chắc cũng là do cảnh sát thông báo cho người nhà của Nam Hoài Lễ, cô ấy chỉ là một trợ lý, tại sao lại chắc chắn Nam Hoài Lễ đã...
Nhưng điều khiến Giang Thành càng ngạc nhiên hơn, chính là câu nói tiếp theo của Vy Vy.
"Người sau đó xuất hiện không phải là chủ tịch Nam!"
Sau khi Giang Thành sắp xếp lại suy nghĩ, không khỏi cảm thấy phán đoán của Vy Vy có chút khiến người ta lạnh sống lưng, ý của cô là... sau khi lấy cà phê xong, cái người Nam Hoài Lễ quay lại kia... là giả?
Nếu như là trong ác mộng, Giang Thành sẽ cực kì bình tĩnh tiếp nhận mọi thứ, sau đó lập tức bắt tay vào xác định manh mối.
Nhưng đây là trong thế giới hiện thực, không phải là cái thế giới ác mộng vớ vẩn đó.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Thành dùng giọng bình tĩnh hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"
"Từ phòng làm việc của chủ tịch Nam, đi đến máy pha cà phê bên ngoài, sau đó lấy xong một tách cà phê, cuối cùng quay lại, thời gian là không hề kịp." Người lên tiếng là Đỗ Phong, tâm tình của anh ta cũng hoà hoãn được hơn một chút.
Anh ta mở video gốc trước đó ra, sau đó tìm đến mốc thời gian chủ tịch Nam trước và sau hai lần xuất hiện, phát hiện hai người chỉ cách nhau 1 phút 34 giây.
Quả thực là có chút ngắn.
"Chúng tôi đã kiểm nghiệm qua, cho dù có chạy, cộng thêm cả thời gian lấy cà phê, thì quãng đường đi và về nhanh nhất cũng sẽ mất gần 2 phút".
Lời phía sau Đỗ Phong không nói nữa, nhưng rất rõ ràng, động tác của Nam Hoài Lễ trong hình ảnh tuyệt đối không phải là nhanh.
Ông ấy rất thong dong chậm rãi, cho người ta cảm giác như đang lơ lửng trên không.
"Hơn nữa tư thế của chủ tịch Nam sau khi trở về cũng không đúng." Vy Vy tựa hồ rất hiểu tình trạng thể chất của chủ tịch Nam, cô chỉ vào Nam Hoài Lễ đang đi lại trên màn hình nói: "Mọi người hãy nhìn vào bàn tay ông ấy đang cầm cốc đi." Nam Hoài Lễ tay phải cầm chiếc cốc, biểu cảm cũng không có vấn đề øì lớn.
Sau đó theo tín hiệu của Vy Vy, Đỗ Phong tiếp tục di chuyển diễn biến video, đi tới thời điểm Nam Hoài Lễ mở cửa đi ra.
Giang Thành chú ý đến, sau khi Nam Hoài Lễ vừa đi ra, là tay trái cầm cốc.
"Ý cô muốn nói là Nam Hoài Lễ... thuận tay trái?" Giang Thành nhìn Vy Vy: "Vì vậy có thói quen cầm đồ vật bằng tay trái?"
"Không chỉ có vậy." Vy Vy kích động nói: "Chính vào ngày mà chủ tịch Nam mất tích vào buổi sáng, cổ tay phải của ông ấy đã bị thương, hoàn toàn không thể nhấc nổi vật gì."
"Trên đường trở về, cũng là do tôi lái xe."
"Cho nên... cho nên chủ tịch Nam quay lại kia, hoàn toàn không phải là chủ tịch Nam, ông ấy là... ông ấy là giả!" Tâm trạng Vy Vy lại bắt đầu suy SỤP.
Giang Thành có thể hiểu rất rõ cô, dù sao cũng chỉ là một người bình thường, nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy, có quỷ mới có thể bình tĩnh.
Tuy nhiên, có thể có kỹ năng quan sát tỉ mỉ như vậy, cô trợ lý này cũng không phải là vô ích.
Nhưng...
Giang Thành thu lại ánh mắt, nhìn Đỗ Phong đang ngây người ra: "Làm sao anh lại nảy ra ý tưởng dùng phần mềm để kiểm tra video?"
Giang Thành không biết nhiều về công nghệ máy tính nên hắn chỉ đặt câu hỏi từ góc độ của một người bình thường.
"Là... là chị Vy đã nói rằng video có vấn đề trước, sau đó tôi mới nghĩ rằng liệu có khi nào video đó đã bị sửa đổi rồi không, sau đó mới nghĩ đến việc dùng phần mềm để kiểm tra, kết quả thì... thì..."
Giang Thành gật gật đầu, tạm thời nghe cũng có vẻ hợp lý.
"Dẫn tôi đến văn phòng của Nam Hoài Lễ xem một chút đi." Giang Thành nói.
Vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, nhưng đó không phải là cửa phòng bọn họ đang ở, chỉ là âm thanh đó nhanh bất thường, có một cảm giác bất an không thể giải thích được.
Ngay lúc Vy Vy cau mày, đang định bước tới mở cửa xem chuyện gì xảy ra thì Giang Thành đã ngăn cô lại.
Nếti không nhải vì ý aì khác chỉ là mê? loai cảm điác. Nhìn cánh cửa phòng mình đang ở, hắn chợt có một cảm giác rất cổ quái.
"Sao vậy?" Vy Vy dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, ẩn hiện chút hoảng hốt: "Anh Giang."
"Không sao." Giang Thành nói lấy lệ: "Đừng để ý đến nó, chúng ta tiếp tục nói chuyện của chúng ta đi."
Gật đầu, Vy Vy dường như chợt nhận ra điều gì đó: "Anh Giang, anh muốn đến phòng làm việc của chủ tịch Nam để xem phải không?"
"Ừm." Giang Thành nói: "Gọi điện, gọi người tới."
Vy Vy sửng sốt một chút, nghỉ hoặc hỏi: "Gọi người? Gọi ai?"
Giang Thành nhìn chằm chằm vào cửa, tỉnh tường nhận ra tiếng gõ cửa vừa rồi đã biến mất, mặc dù hắn cũng cho rằng có thể là do mình đa nghỉ, nhưng cẩn thận cũng không có hại gì.
Đây cũng là một thói quen tốt được hình thành trong ác mộng.
"Người ở quanh đây, ai cũng được, nhiều người hơn một chút, gọi bọn cùng đến." Giang Thành nói: "Đến đây."
Vy Vy trông bộ dạng có vẻ bối rối, cô không hiểu, vừa rồi còn muốn giảm thiểu số người biết về người đàn ông này, hiện tại muốn gọi thêm vài người đến cũng là hắn.
Đây là chơi trò gì thế?
Nhưng Nam phu nhân liên tục nhấn mạnh yêu cầu phải phối hợp, nên cô cũng không hỏi thêm gì nữa, mà chỉ gọi một cú điện thoại, gọi thêm ba bốn người đến.
Đầu là nhân viên của công ty này.
Sau khi gặp nhau, Giang Thành hỏi bóng hỏi gió rằng bọn họ khi đến đây có gặp phải chuyện gì không, mọi người đều ngơ ngác nói không, vị trí chỗ này cũng tương đối xa, mọi người không có chuyện gì đều sẽ không tới đây.
Ngay trước khi chuẩn bị rời đi, Đỗ Phong thu dọn máy tính trên bàn, nhưng khoảnh khắc anh tra vừa nhìn vào màn hình, liền đột nhiên cứng đờ.
Hình ảnh trên màn hình đột nhiên chuyển sang thời điểm khuôn mặt cổ quái kia xuất hiện.
Hình ảnh đứng yên tại thời điểm đó.
Một giây tiếp theo, ngay lúc Đỗ Phong muốn xem rốt cuộc xảy ra vấn đề gì, khuôn mặt ẩn sau chỗ ngoặt đột nhiên co giật một cái.