Chương 447: Vi diệu
Chương 447: Vi diệuChương 447: Vi diệu
Sắc mặt Đỗ Phong đột nhiên thay đổi.
Nhưng chờ khi anh ta nhìn lại lần nữa, mọi thứ trên hình ảnh lại bình thường, như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác của mình vậy.
Là do gần đây mình đã quá căng thẳng rồi sao?
Đỗ Phong nuốt nước miếng, trực tiếp cưỡng chế tắt máy, động tác nhanh như lo lắng có thứ gì đó chạy ra ngoài màn hình.
Sau đó anh ta đeo túi đựng máy tính lên, rời đi cùng với Giang Thành và những người khác.
Sau khi rời khỏi phòng họp này, Giang Thành ra hiệu cho Vy Vy bảo những nhân viên khác rời đi, sau đó Giang Thành lại dặn dò thêm mấy câu, bảo bọn họ sau này không có chuyện đừng đến đây.
Có thể nhìn ra, mấy nhân viên được gọi đến đều không hiểu gì hết.
Bọn họ không hề biết đến danh tính của Giang Thành, cũng không biết hắn đến đây để làm gì.
Nhưng Vy Vy đã tiếp thu lời nói một cách rất tự nhiên, đồng thời bảo bọn họ, cứ làm theo những gì được yêu cầu, bây giờ hãy quay trở về làm việc đi.
Mặc dù Nam Hoài Lễ mất tích, nhưng dưới sự kiểm soát của một số giám đốc điều hành cấp cao, công ty tạm thời vẫn duy trì vận hành.
"Anh Giang." Vy Vy hỏi: "Bây giờ chúng ta đến phòng làm việc của chủ tịch Nam à?"
"Đúng." Giang Thành gật đầu.
"Vậy thì đi với tôi, chúng ta đi lối này." Vy Vy dẫn cả nhóm người đến tiền sảnh, nơi này có thang máy.
Tổng cộng có ba chiếc.
Sau khi nhìn thấy thang máy, Giang Thành quay đầu lại, rất tự nhiên nói với Vy Vy: "Có xa lắm không? Nếu như không xa quá thì chúng ta có thể đi thang bộ."
Nghe vậy, Vy Vy tỏ ra xấu hổ và nói: "Cách đây khá xa, anh Giang, văn phòng của chủ tịch Nam ở tầng 17"
Lúc này, Giang Thành chú ý tới khi cô nói câu này, chân Vy Vy vô thức cử động một cái, cô đang đi một đôi giày cao gót màu đen.
Giang Thành suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: "Là tôi đã mạo Một lúc sau, thang máy đã đến, cửa thang máy từ từ mở ra, dưới ánh sáng dịu nhẹ, bên trong cũng không có người, vô cùng sạch sẽ.
Lúc Vy Vy vừa định đi vào, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng rên rỉ nghèn nghẹt ở phía sau.
"Anh Giang." Đỗ Phong nhìn về phía Giang Thành đang ôm ngực, vẻ mặt đột nhiên trở nên đau đớn, trong chốc lát có chút không biết phải làm sao: "Anh làm sao vậy?"
"Anh Giang." Vy Vy vội vàng đi trở lại: "Anh cảm thấy không khoẻ ở đâu sao?"
Khóe mắt nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, sau đó sau khi rời đi, Giang Thành mới lộ ra vẻ mặt đã bớt đau đớn, lại có chút áy náy: "Có lẽ... có lẽ là bệnh viêm ruột lại tái phát, gần đây ăn uống không được quy luật cho lắm."
Ngay sau đó, Giang Thành tựa hồ nhận ra điều gì đó, bàn tay che ngực chậm rãi di chuyển xuống dưới, cuối cùng cũng ôm được đúng chỗ cần ôm.
Lâm Uyển Nhi liếc hắn một cái, vô ý thức nhếch khóe miệng lên.
Sau đó, một thang máy khác lại đến, sau khi cửa thang máy mở ra, bên trong đã có mấy người đứng, hình như đều là nhân viên làm việc trong tòa nhà này.
Một số người thậm chí còn có thẻ ID công việc được ghim trên ngực.
"Chị Vy." Một người phụ nữ đứng giữa thang máy mỉm cười chào đón Vy Vy, người phụ nữ hơi béo, thân hình cũng không cao, nhưng nhìn chung cũng cho người ta cảm giác thoải mái.
Có vẻ như là quen với Vy Vy, chắc là cùng một công ty.
Suy cho cùng, tòa nhà này có rất nhiều công ty, công ty của Nam Hoài Lễ chỉ là một trong những công ty quy mô lớn hơn.
Nghe được Vy Vy đáp lại, Giang Thành đi vào thang máy, nhưng rất nhanh hắn phát hiện mọi người đều đang nhìn về phía sau mình.
Đặc biệt là mấy người đàn ông.
Không cần đoán cũng biết, bọn họ đang nhìn Lâm Uyển Nhi, đây là một người phụ nữ đi đến đâu cũng không thể bị bỏ qua.
Thường có một số khách hàng trả số tiền lớn để được họ giúp đỡ, nhưng cuối cùng, rất nhiều người trong số họ làm vậy chỉ để móc nối với Lâm Uyển Nhi.
Muốn nguồn lực đằng sau cô ấy, cũng muốn người phụ nữ quyến rũ Chỉ có Giang Thành biết rõ, bọn họ đều là đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Thang máy di chuyển đều đặn lên trên.
Cánh tay của Giang Thành đột nhiên được ôm lấy, sau đó một luồng ấm áp nghiêng về phía trước, giây tiếp theo, vẻ mặt Giang Thành liền trở nên dở khóc dở cười.
Hắn biết rằng chứng nghiện phim truyền hình của Lâm Uyển Nhi đã quay trở lại.
"Làm gì thế?" Hắn giả vờ nghiêm khắc hỏi.
"Chóng mặt." Giọng nói của Lâm Uyển Nhi được kiểm soát vừa phải, thoạt nhìn không có gì sai trái, vấn đề là tông giọng, dường như được sinh ra đã mang theo sự cám dỗ chết người.
"Ai bảo chị ngủ muộn thế?" Giang Thành cư xử cực kì men lì, như thể có địa vị tối cao trước mặt Lâm Uyển Nhi vậy.
"Chờ cậu lâu như vậy, cậu cũng không về." Lâm Uyển Nhi lộ ra vẻ liễu yếu đào tơ nói: "Tôi sợ tối, không dám ngủ một mình."
Giang Thành giả vờ giãy giụa một cái, nhưng cánh tay lại bị Lâm Uyển Nhi ôm chặt hơn, sau đó, hắn nói với giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn: "Được rồi được rồi, biết rồi, suốt ngày quấn lấy tôi, đòi đòi đòi, phiền chết đi được."
Sau đó Giang Thành cảm thấy có vài ánh mắt giống như tia laser đang bắn về phía mình từ phía sau, như thể chúng đang muốn xuyên thủng vài lỗ hổng trên cơ thể hắn.
Khi thang máy đến tầng 17, lúc bọn họ bước ra ngoài, Giang Thành không khỏi thầm thở dài, mấy ánh mắt kia vẫn chưa buông tha hắn.
Cho đến khi cửa thang máy đóng lại.
Có lẽ là vì đã thấy nhiều biết rộng, nên Vy Vy ngược lại không để ý đến điều này, thông qua trực giác của một người phụ nữ, cô đã sớm đoán được mối quan hệ giữa hai người là không bình thường.
Hơn nữa từ vị trí trợ lý, cô cũng biết rằng việc nhìn thấu một số chuyện mà không nói ra sẽ có lợi hơn cho bản thân.
Nhưng Đỗ Phong hiển nhiên không nghĩ được nhiều như vậy, anh ta liếc nhìn Giang Thành bên trái, sau đó cảnh giác nhìn Lâm Uyển Nhi, trong đầu không khỏi hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Có Vy Vy dẫn đường, rất nhanh, bọn họ đã đến hành lang trong video giám sát.
Văn phòng của Nam Hoài Lễ ở bên phải. Cũng chính là phía bên trái trong video giám sát.
Đó là một cánh cửa màu đen.
Sau khi lấy chìa khóa mở cửa, mấy người bước vào, mà sau khi rời khỏi từ thang máy, Lâm Uyển Nhi đã buông tha cho Giang Thành.
Hai người duy trì khoảng cách lúc gần lúc xa.
Có thể nhìn ra, Vy Vy có một chút bất mãn bên trong, dù sao bọn họ cũng đến đây là vì chủ tịch Nam mất tích, nhưng cuối cùng lại công khai diễn một màn như vậy.
Có phải là có chút thiếu tôn trọng người ta rồi không?
Ngay cả khi cô cũng biết rõ rằng, chủ tịch Nam có lẽ đã không còn nữa.
Nội thất trong văn phòng khá là nghiêm chỉnh chuẩn mực, xét theo cách sắp xếp đồ đạc thì không có vẻ gì là cố ý mất tích do âm mưu.
Hơn nữa, Giang Thành đã kiểm tra cửa sổ, cũng không có dấu hiệu hư hỏng.
Mọi thứ đều rất tự nhiên.
Trên chiếc bàn gỗ nguyên khối còn có một chiếc cốc cà phê tinh xảo, theo lời giải thích của Vy Vy thì chính là cốc cà phê trong video.
Đó là món quà Nam Cẩn tặng cho Nam Hoài Lễ.
Sau khi quay người đi ra ngoài, Vy Vy dẫn bọn họ đến máy pha cà phê nơi chủ tịch Nam đi lấy cà phê.
Chiếc máy tương đối cũ, Giang Thành đã thử mấy cái, vẫn dùng được.
Nhờ Đỗ Phong giúp mình bấm giờ, Giang Thành cầm cốc cà phê đi dọc theo con đường Nam Hoài Lễ đêm đó.
Phát hiện cộng thêm cả thời gian lấy cà phê, thời gian là khoảng gần 2 phút rưỡi.
Điều này tương tự với dữ liệu do Đỗ Phong cung cấp.
Rất hiển nhiên, đối với Nam Hoài Lễ di chuyển ung dung chậm rãi như vậy, là không thể nào làm được.
Nhưng nếu như nhất định phải dùng ác mộng để giải thích, Giang Thành lại cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Trong này có một số vấn đề không thể tránh khỏi.