Chương 448: Bóng người
Chương 448: Bóng ngườiChương 448: Bóng người
Đầu tiên, xét từ trước và sau đoạn video, thời gian Nam Hoài Lễ thực sự xảy ra chuyện chắc hẳn là trong vòng một phút rưỡi kể từ khi ông ấy bưng cốc cà phê đi ra cho đến khi ông ấy quay lại.
Theo kinh nghiệm của Giang Thành, Nam Hoài Lễ sẽ không bị kéo vào ác mộng trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Thứ hai, khuôn mặt đột nhiên xuất hiện đó rút cuộc là ai?
Nếu như là trong ác mộng thì tất cả đều có thể giải thích được.
Khuôn mặt đột nhiên xuất hiện đó chính là quỷ.
Chính là nó đã dẫn đến việc Nam Hoài Lễ biến mất, mà cái người Nam Hoài Lễ lúc sau, thì là do quỷ ngụy trang.
Nhưng đây là hiện thực, không phải ác mộng.
Một cảm xúc không thể nói rõ ràng đang lên men trong lòng Giang Thành, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, trong đầu hắn xẹt qua rất nhiều hình ảnh, cùng với âm thanh đi kèm.
Một buổi chập choạng tối, trên ghế sofa trong phòng làm việc, người đàn ông trung niên xuất hiện cùng Hạ Manh từng nói với mình về sự hiểu biết của ông ta về ác mộng.
Ông ta có nhắc đến một từ vẫn còn mới mẻ trong kí ức của Giang Thành.
"Ăn mòn à..." Giang Thành nhỏ tiếng tự lẩm bẩm.
"Anh Giang." Giọng nói của Vy Vy đột nhiên vang lên, cô chớp chớp mắt nhìn Giang Thành: "Anh nói cái gì vậy?"
"Không có gì." Giang Thành đi đến chỗ ngoặt nơi mặt quỷ xuất hiện, ngồi xổm xuống, sau đó bắt chước tư thế của khuôn mặt đó, thò ra nửa khuôn mặt.
Từ vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy phòng làm việc của Nam Hoài Lễ.
Hắn lại ngẩng đầu lên nhìn vị trí camera giám sát, trong một góc tường cuối hành lang có một đầu giám sát màu trắng.
Đoạn video chính là được quay bởi đầu giám sát này.
Từ sự hiểu biết trước đây, Giang Thành biết được gần máy pha cà phê có một thiết bị thăm dò giám sát, nhưng nó đã bị hỏng cách đây không lâu.
Bởi vì vị trí không quan trọng cho nên cũng cứ kéo dài việc sửa chữa. "Đã hỏng bao lâu rồi?" Giang Thành hỏi.
Vy Vy suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Đỗ Phong, đối phương lập tức đáp: "Đại khái cũng khoảng sắp hai tháng rồi, không không, ít nhất là hai tháng!"
Hai tháng...
Giang Thành suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện camera giám sát bị hỏng không liên quan gì đến mặt quỷ, vì dù sao hắn cũng không nghĩ rằng mặt quỷ có thể kiên nhẫn chờ đợi lâu như vậy.
Tuy nhiên xuất phát từ sự cẩn trọng, hắn vẫn chuẩn bị xác nhận một chút: "Nam Hoài Lễ thường xuyên thức khuya làm việc ở văn phòng sao?"
"Đúng vậy." Vy Vy đáp: "Chủ tịch Nam cực kì có trách nhiệm với công việc."
"Mỗi lần đều là một mình sao?"
"Phải."
Ánh mắt quét vòng quanh một lượt, Giang Thành đại khái cũng hiểu được tình huống rồi, nhưng manh mối thật sự có hạn, hết thảy nghỉ vấn đầu chỉ vào cái mặt quỷ kia.
"Chúng ta đi thôi." Giang Thành lên tiếng.
Đoàn người đi trở lại thang máy, nhìn biểu tình của Vy Vy thì không thể nói là thất vọng hay không thất vọng, dù sao ngay từ đầu cô cũng không ôm hi vọng gì nhiều.
Chỉ là từ trong mắt cô, Giang Thành có thể cảm nhận được một loại cảm giác chán nản thất vọng.
Ắt hẳn Nam Hoài Lễ đối xử rất tốt với cô.
Thang máy đến rồi.
Sau khi cửa mở ra, vẫn còn vài người đứng bên trong, có một số trông như dân văn phòng, có người mặc âu phục đi giày da trông như những chủ doanh nghiệp thành đạt...
Đủ loại người, mỗi người đều rất sống động.
"Anh Vương." Vy Vy lên tiếng.
Trong thang máy, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da, thắt cà vạt mỉm cười đáp: "Vy Vy, lại gặp cô rồi, tôi còn tưởng cô đi công tác rồi."
Xem ra người quen của Vy Vy ở tòa nhà này có không ít, nhưng điều này cũng xua tan một phần lo lắng của Giang Thành, dù sao hắn cũng rất Nếu không có Vy Vy và Lâm Uyển Nhi ở đây, hắn thà đi cầu thang bộ xuống còn hơn.
Diện tích bên trong thang máy là theo tiêu chuẩn thông thường, chờ sau khi bốn người bọn họ bước vào, thì có vẻ hơi đông đúc.
Giang Thành dùng ánh mắt quét qua một lượt, trong thang máy tính thêm cả bọn họ, tổng có 10 người.
Thang máy chuyển động đều đặn đi xuống.
May mắn thay, lần này Lâm Uyển Nhi không gây ra phiền toái gì.
Khi thang máy đang chạy, Giang Thành đột nhiên ngửi thấy một mùi kì lạ, mặc dù rất nhạt nhưng trong không gian nhỏ lại vô cùng rõ ràng.
Đó là loại mùi hôi thối bốc ra của thịt đã thối rữa.
Thói quen lâu ngày khiến Giang Thành lập tức cảnh giác, Giang Thành chậm rãi quay đầu lại, bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc của mùi hôi thối.
"Mẹ kiếp." Một người đàn ông cao hơn Giang Thành một chút, quạt mũi phàn nàn: "Cái gì mùi hôi quá vậy?"
Anh ta đang đứng ở góc thang máy, mặc đồng phục của người giao đồ ăn, trên tay xách một chiếc túi lớn.
Chiếc túi trong suốt có thể nhìn thấy trà sữa đóng gói bên trong.
Không cần tìm kiếm, mọi người đều hướng sự chú ý vào một bóng người ở cuối thang máy.
Là một người lao công.
Mà người lao công này đang cầm trên tay một chiếc túi lớn màu đen, giống như loại thường đựng rác ở nhà, nhưng nó lớn hơn rất nhiều.
Mọi người tuy rằng không nói nhiều, nhưng trên mặt cũng không mấy vui vẻ, dù sao thì mùi hôi thật sự quá nồng.
Nếu như nó báo vào người rồi, còn phải mang theo cả vào văn phòng.
Người lao công thu mình trong góc từ đầu đến cuối đều cúi đầu, nhìn mái tóc hoa râm lộ ra dưới chiếc mũ kiểu cũ thì có thể thấy đã già lắm rồi.
Mọi người đều rất tự giác tránh xa người lao công, chừa lại nửa vòng tròn xung quanh.
Giang Thành sau khi nhìn mấy lần, mới thu hồi lại ánh mắt, dù sao thang máy cũng đã dừng lại, lúc này hắn chỉ có thể đợi cửa thang máy mở ra rồi rời đi.
Nhưng trong môi trường đông đúc, sẽ không có ai chú ý đến, mặc dù Giang Thành đã thu hồi lại ánh mắt, nhưng trên bức vách mặt gương của Thành.
Một đôi mắt hơi đỏ nhìn chằm chằm trên người lao công, một lúc sau, bóng dáng thu hồi tầm mắt nhìn về phía cửa.
Nếu như có người cẩn thận quan sát kĩ, sẽ phát hiện ra một chuyện cực kì khủng khiếp.
Bóng dáng Giang Thành phản chiếu trên vách thang máy khác với những người khác, bóng dáng của mọi người là từ phía sau, nhưng bóng dáng của Giang Thành lại là từ phía trước.
Cứ như thể có một phiên bản khác của chính hắn giống hệt Giang Thành, sống trong cái bóng.
Vài giây trôi qua.
Cửa thang máy... không hề mở ra.
"Có chuyện gì vậy?" Người đàn ông trung niên cau mày, nhấn đi nhấn lại nút cửa thang máy, anh ta có một cuộc họp rất quan trọng, không thể trì hoãn được.
Cửa thang máy vẫn không có phản ứng.
"Có chuyện gì thế?" Người giao đồ ăn chen tới, vỗ nhẹ vào cửa thang máy,"Không phải bị hỏng rồi đấy chứ?"
Trông anh ta có vẻ còn lo lắng hơn cả người đàn ông trung niên, dù sao vẫn có rất nhiều khách hàng đang chờ đợi, nếu anh ta nhận được một vài lời phàn nàn thì khoảng thời gian này coi như làm không công.
Trong thang máy có người bắt đầu phàn nàn, có người nhấn nút báo động trong thang máy, có người lấy điện thoại di động ra bấm số cứu hộ ghi trên thang máy.
Đột nhiên, đèn trong thang máy cũng tắt.
Lúc này mọi người bắt đầu hoảng sợ.
Thang máy tràn ngập âm thanh lộn xộn, còn có người la hét cầu cứu.
Nói đến hoảng sợ, thực ra Giang Thành là người hoảng sợ nhất.
Hắn đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn rồi.
"Đừng nói gì nữa!" Giang Thành bị bọn họ ồn ào làm phiền, một câu nói liền khiến tất cả mọi người đều im lặng. Trong bóng tối, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp.
Sau vài giây, tim Giang Thành đập thình thịch.
Quả nhiên... có gì đó không ổn.
Ouá vên tĩnh. Xung quanh đây quá yên tĩnh.
Thang máy đã đến đại sảnh tầng một, nơi này người ra người vào, hầu như luôn có người chờ thang máy, bọn họ ồn ào một lúc lâu như vậy nhưng bên ngoài cũng không có phản hồi gì.
Giống như... tất cả đầu đã chết rồi vậy.