Chương 449: Hành lang
Chương 449: Hành langChương 449: Hành lang
Quá yên tĩnh.
Xung quanh đây quá yên tĩnh.
Thang máy đã đến đại sảnh tầng một, nơi này người ra người vào, hầu như luôn có người chờ thang máy, bọn họ ồn ào một lúc lâu như vậy nhưng bên ngoài cũng không có phản hồi gì.
Giống như... tất cả đầu đã chết rồi vậy.
Chuyện này chắc chắn không bình thường.
Dần dần, mọi người dường như cũng ý thức được điểm này, bầu không khí đột nhiên bắt đầu chuyển sang thái cực tiếp theo.
"Điện thoại... điện thoại không liên lạc được." Một giọng nói rất trẻ vang lên, hình như là của một cô gái."Điện thoại ở đây không có tín hiệu."
Nút báo động trong thang máy cũng không hoạt động, hình như nó đã hỏng từ lâu rồi.
Đêm tối và sự im lặng đè nén trái tim mọi người.
uối cùng, có người không nhịn được nữa, bật đèn pin trên điện thoại di động của mình lên, thay vì chiếu vào người khác, người bật đèn pin trên điện thoại di động lại hướng đèn pin xuống đất.
Độ sáng này là đủ rồi.
Mọi người tiến hành phân tích tình huống hiện tại, Giang Thành một mình suy nghĩ, không xem vào, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Hình như... bị thiếu cái gì đó.
Ánh mắt bắt đầu đảo quanh trong thang máy, mọi người đều tản ra, rất nhanh, Giang Thành đã nhận ra vấn đề là gì, người lao công kia... đã biến mất.
Phát hiện này không khỏi khiến hắn ớn lạnh sau gáy.
Trong môi trường tối tăm và ồn ào, vẫn chưa có ai nhận ra điều này, sau khi Giang Thành lần đầu tiên xác nhận Lâm Uyển Nhi vẫn an toàn, hắn nắm lấy cánh tay Lâm Uyển Nhi, chậm rãi lui về một góc, góc xa nhất so với chỗ người lao công trước khi biến mất.
Sau đó hắn dùng thân thể của mình chặn phía trước Lâm Uyển Nhi.
Lúc này, thang máy bắt đầu rung chuyển.
Sau đó, từ từ lên trên.
Cảm điác lên trên nàv khác với trước đó. không aiếng nhữ cảm điác tròn trịa do hoạt động cơ học tạo ra mà giống như bị một lực quỷ dị nào đó kéo lên trên.
Tốc độ lúc nhanh lúc chậm, mọi người đều không ai dám phát ra âm thanh.
Đặc biệt là cô gái có vẻ ngoài như sinh viên đại học, ánh mắt sợ hãi, răng va vào nhau lập cập.
Màn hình nhỏ bên trong thang máy vẫn hiển thị số tầng.
Con số phía trên có màu đỏ tươi như máu trong môi trường tối tăm.
Tầng 5.
Tầng 10.
Tầng 15...
Thang máy bắt đầu chậm lại, thậm chí còn có tiếng động như ma sát giữa những sợi cáp thép từ trên cao truyền đến, khung cảnh nhất thời trở nên quỷ dị lạ thường.
Cuối cùng, thang máy dừng lại ở tầng 17.
Lúc nhìn thấy con số này, sắc mặt của Vy Vy và Đỗ Phong đều tái nhợt.
Giang Thành khá hơn một chút, sau khi phát hiện thang máy đi lên, hắn đã có dự cảm rồi.
Thang máy có thể sẽ đưa bọn họ trở lại tầng 17.
Không phải là tầng 17 hiện tại.
Mà là... tầng 17 mà Nam Hoài Lễ đã biến mất.
"Cót két—"
Một loạt âm thanh ma sát không thể diễn tả được là cái gì.
Cửa thang máy, đã mở ra.
Mọi người đều vô thức lùi lại, muốn cách xa cửa hơn một chút.
Có vẻ như khi cửa thang máy mở ra sẽ có một con quái vật xông vào vậy.
"Làm sao... chuyện này có thể xảy ra được?" Vy Vy kêu lên.
Cảnh tượng ngoài cửa đã thay đổi.
Nó hoàn toàn khác với những gì bọ họ từng thấy trước đó.
Các hành lang bên trái và bên phải đã biến mất, không gian văn phòng hướng ra phía trước và được ngăn cách bằng kính mờ cũng biến mất. Trước mắt bọn họ bây giờ là một hành lang sâu như một đường hầm.
Đang đối diện với cửa thang máy.
Chỗ sâu của hành lang cực kì tối, không có một tia sáng, khiến người ta thậm chí hoài nghỉ không biết có đầu cuối hay không.
Chỉ cần nhìn chằm chằm vào sâu trong hành lang thôi cũng đã thấy sởn tóc gáy rồi.
"Đây là nơi quái quỷ gì vậy?" Một người phụ nữ khoảng 40 tuổi lên tiếng hỏi, có thể nhìn ra, cho dù chị ta có sợ chết khiếp cũng không dám lớn tiếng.
Vì sợ sẽ có thứ gì đó sẽ chui ra từ trong bóng tối.
"Mọi người... mọi người đừng ra ngoài." Một chàng trai khá trẻ nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt, cổ họng cuộn lên, nói: "Chúng ta cứ đợi trong thang máy đi."
"Lát nữa đi theo thang máy..."
Như thể đưa ra phản ứng với lời nói của anh ta, thang máy đột nhiên rung chuyển dữ dội, người phụ nữ 40 tuổi mất thăng bằng ngã xuống trong thang máy.
Sau khi ngã xuống, mặt chị ta hướng về phía sau mọi người.
Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai vang lên phá vỡ sự im lặng, không biết phát hiện ra điều gì, người phụ nữ như phát điên chạy bằng cả hai chân hai tay lao ra khỏi thang máy.
Một mạch chạy thẳng vào trong bóng tối.
Rất nhanh, thân ảnh của chị ta bị bóng tối nuốt chửng, từ sâu trong hành lang chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng.
Lúc này nó đã hoàn toàn làm bùng phát cảm xúc của mọi người.
Bên ngoài rất nguy hiểm và trong thang máy này cũng không an toàn.
Hơn nữa... theo sau đợt rung chuyển vừa rồi, phía trên thang máy thỉnh thoảng vang lên những âm thanh ma sát kỳ lạ, khiến mọi người có cảm giác thang máy sắp rơi đến nơi.
Rơi từ tầng 17 xuống, nghĩ thôi cũng đã biết hậu quả rồi.
Cũng không có ai tổ chức, mọi người rất nhanh đã rời khỏi thang máy.
Và ngay sau khi mọi người rời khỏi thang máy, cửa thang máy đóng lại một cách quỷ dị, sau đó thang máy từ từ đi xuống.
Hiện tại cũng không có biện pháp nào tốt, mọi người chỉ có thể cắn răng, mò mẫm đi sâu vào hành lang. May mắn thay, điện thoại cũng có thể được sử dụng làm đèn pin.
Giọng nói của người phụ nữ trước đó đã biến mất, càng đi sâu vào bên trong, mọi người càng phát hiện ra nhiều điều cổ quái.
Hành lang này dường như đã có tuổi đời khá lâu rồi.
Ít nhất là không phải được xây dựng trong 20 năm qua.
Sơn chống thấm màu xanh đậm được phun ở dưới cùng của bức tường ở cả hai bên, trên tường có những vết loang lổ, một số nơi đã bị nứt.
Cùng với vị trí các vết nứt, nấm mốc đen lớn lan rộng.
Dưới sự chiếu sáng của đèn pin, bụi mịn lơ lửng trong không khí, hình như nơi này đã đóng cửa từ lâu, bọn họ là những người đầu tiên tới đây gần đây.
Hít một hơi, trong khoang mũi đều là mùi cũ kĩ.
Nhìn xung quanh, Giang Thành lấy điện thoại di động ra, so với việc mọi người đều đang nhìn chằm chằm về phía trước, hắn quan tâm đến đỉnh đầu và phía sau hơn.
Bây giờ hắn đã có thể chắc chắn rằng, nơi này chính là ác mộng.
Nói cách khác, là một thế giới giống như ác mộng.
Chỉ là không biết tại sao cơ chế lại thay đổi, chẳng lẽ thật đúng như người đàn ông trung niên đã nói, thế giới đang bị ác mộng ăn mòn?
Cảm giác tương tự của lần trước cách đây không lâu.
Chiếc xe taxi đáng lẽ sẽ không tồn tại.
Còn có người lái xe bị mất tích kia.
Vậy mà lại thực sự còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt hắn và tên mập.
Điều đáng sợ hơn nữa là bản thân còn đã ngồi lên nó.
Hắn có một suy đoán rằng, nếu lúc đó bản thân không kịp phản ứng lại, mà để mặc cho người lái xe tiếp tục lái đi.
Vậy thì cuối cùng liệu có phải cũng bị đưa đến một nơi như thế này không?
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cảm thấy rất có khả năng này.
Lâm Uyển Nhi ở ngay bên cạnh hắn. Hắn bảo Lâm Uyển Nhi đi ở giữa đội ngũ, còn mình thì ở phía bên phải, cạnh bức tường.
Tầm nhìn từ vị trí này tốt hơn một chút.
Trước sau không bị che chắn. "Mọi người nhìn xem?" Sau khi rẽ qua một góc, người giao đồ ăn đi đầu tiên chỉ về phía trước nói, hành lang cuối cùng cũng đi đến cuối.
Là một cánh cửa.
Nhưng đó không phải là cửa sắt màu đen mà Giang Thành tưởng tượng.
Thay vào đó là một cánh cửa sắt đôi bình thường được sơn màu xanh lam nhạt.
Kiểu dáng và màu sắc của cánh cửa này, Giang Thành trông rất quen mắt.
Nhưng nhất thời chưa nhớ được ra đã thấy nó ở đâu.
Nhóm người trong lòng thấp thỏm bất an, càng lúc càng tiến lại gần, sau cánh cửa vang lên một giọng nói yếu ớt.
Đó là giọng nói của con người.
Âm thanh không lớn lắm, nhưng cực kì loạn, nghe có vẻ rất kịch liệt.