Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 451 - Chương 451: Người Lao Công

Chương 451: Người lao công Chương 451: Người lao côngChương 451: Người lao công

Dưới sự bảo lãnh của chủ nhiệm Tề, bảo vệ buông tay ra, chàng trai trẻ từng trải qua nhiệm vụ ác mộng đi lên kiểm tra thì phát hiện người phụ nữ đi cùng chỉ là bị dọa sợ, không có gì đáng lo ngại.

Sau khi đỡ người phụ nữ dậy, cả nhóm đi theo chủ nhiệm Tề rời đi.

Đi đến một bên cầu thang, men theo đi lên tầng, một bên cầu thang vẫn còn những tay vịn bằng gỗ kiểu xưa, lan can sắt dùng để đỡ phía dưới được sơn màu xanh chống gi, tràn ngập cảm giác cổ kính.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã tới một văn phòng.

Giang Thành chú ý tới vị trị cách văn phòng không xa, chính là khoa hô hấp của bệnh viện.

Sau khi để mọi người ở lại văn phòng, người đàn ông bảo họ đừng đi lung tung, bản thân đi giải quyết một số việc, rất nhanh sẽ quay lại ngay.

Trước khi rời đi còn liếc nhìn người phụ nữ đang run rẩy được người khác đỡ một cái, có vẻ như cực kì không hài lòng với biểu hiện vừa rồi của người phụ nữ này.

Rõ ràng là chuyện mà người đàn ông phải đi giải quyết, chắc hẳn là có liên quan đến bọn họ.

Sau khi đóng cửa lại, căn phòng chìm vào im lặng.

Hành lang cũng rất yên tĩnh.

Biểu hiện vừa rồi của người phụ nữ này đã mang đến nguy hiểm cho mọi người, cho nên mọi người đều không thích chị ta cho lắm, ánh mắt đều tập trung vào trên khuôn mặt của chàng trai trẻ.

Dù sao thì những lời của chàng trai trẻ nói đã trở thành hiện thực.

"Nhiệm vụ đã bắt đầu rồi." Chàng trai trẻ thở ra một hơi: "Muốn sống sót ở trong thế giới này, chỉ dựa vào chính mình là không thực tế, chúng ta chỉ có thể hợp tác với nhau."

"Bây giờ mọi người hãy tranh thủ giới thiệu về mình một chút, tên gọi, nghề nghiệp, kỹ năng bản thân, cố gắng chỉ tiết một chút." Chàng trai trẻ nói thêm: "Chúng ta càng hiểu nhau sâu hơn, thì càng dễ hợp tác hơn."

"Bắt đầu từ tôi đi. Tôi tên Hoè Dật, là một nhiếp ảnh gia. Ngoài nhiếp ảnh ra, tôi còn biết một số kỹ năng cơ bản để sinh tồn trong tự nhiên."

Nói xong, chàng trai trẻ tự xưng là Hoè Dật, nhìn sang cô gái đứng gần mình nhất.

Câ naái eá vẻ naoài rất trẻ. naoal hình thanh †⁄ có thể thấy eâ đana trang điểm nhẹ nhàng một chút.

Ngoại hình có phần trẻ trung khiến người ta có cảm giác không giống một người đã đi làm, ngược lại trông giống một sinh viên đại học hơn.

Cô gái chưa kịp nói thì ánh mắt như sói đói của Giang Thành đã xé cô thành bảy tám phần.

Kết quả giống như những gì hắn đoán, cô gái tên là Dụ Ngư, là một sinh viên đại học, đang tạm thời thực tập ở đây, cô học chuyên ngành kế toán.

Người đàn ông trung niên tên là Vương Trường Quốc, là giám đốc bộ phận của một công ty thực phẩm chức năng chăm sóc sức khỏe cho người già, chủ yếu chịu trách nhiệm chính trong việc tổ chức các hội nghị quảng bá sản phẩm tới khách hàng.

Người đàn ông ăn mặc như người giao đồ ăn có tên là Tào Dương, gãi đầu ấp úng hồi lâu cũng không nói ra kỹ năng độc đáo của mình là gì, chỉ là thể lực tốt, không ngại gian khổ.

"Đúng rồi." Tào Dương nhìn mọi người, cầm túi trong tay lên hỏi: "Mọi người... mọi người có muốn uống trà sữa không?"

Trong phần còn lại của cuộc trao đổi, trong tay mỗi người đều cầm một cốc trên tay.

Trà sữa vẫn còn ấm, uống vào trong bụng rất dễ chịu, dẫn đến việc nhìn Tào Dương cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

Giang Thành không muốn ăn hạt trân châu trong trà sữa nên mang thùng rác tới, uống hạt trân châu rồi nôn ra ngoài.

Sau khi Vy Vy và Đỗ Phong giới thiệu xong thì đến lượt Giang Thành, lần này vì có người quen nên việc giới thiệu của Giang Thành càng dè dặt hơn.

Là một bác sĩ tâm lý, tuổi còn trẻ đã có thành tích không tồi, có một phòng tư vấn tâm lý.

Lâm Uyển Nhi giới thiệu còn ngắn gọn hơn cả hắn, gật đầu nói: "Tôi là bà chủ của cậu ấy."

Ánh mắt của mọi người nhìn Giang Thành và Lâm Uyển Nhi một lúc, trong đó bao hàm một cảm giác cổ quái, như thể giữa hai người có bí mật nào đó vậy.

Cuối cùng, mọi người đều nhìn về phía người phụ nữ chưa từng lên tiếng.

Chính là người phụ nữ này, suýt chút nữa đã gây ra rắc rối lớn. màu đen, thân dưới mặc quần tây thẳng, đi một đôi giày da đế bằng màu đen, tổng thể khiến người ta có cảm giác trông khá già.

Lúc này chị ta đang rất căng thẳng, nói chuyện cũng không được rõ ràng, nghe mãi một hồi lâu mới biết chị ta tên là Lý Khai Phụng, làm việc trong một công ty Logistucs.

Hôm nay chị ta xuất hiện ở đây hoàn toàn là trùng hợp, chị không làm việc ở đây, chị đến đây để tìm con gái mình, người đang làm việc trong tòa nhà này.

Im lặng một lát, Hoè Dật hỏi một vấn đề rất mấu chốt: "Trong thang máy chị đã nhìn thấy gì?"

Mọi người đều nhớ rất rõ ràng, lúc đó sau khi Lý Khai Phụng ngã xuống, đầu tiên là lộ ra biểu cảm cực kỳ sợ hãi đối với phía sau mọi người, sau đó dùng cả hai chân hai tay chạy vào trong sâu hành lang.

Nghe được câu hỏi này, Lý Khai Phụng lại bắt đầu run rẩy: "Người, là người đó! Không, không, là một cánh cửa, một cánh cửa màu đen!"

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng từ cửa, ánh mắt Hoè Dật chợt khựng lại, suy đoán của anh ta đã được xác nhận.

Giang Thành tiếp tục giả vờ vừa sợ hãi vừa tò mò nghe tiếp, vẻ mặt như chưa từng trải qua sự đời vậy.

"Chị đang nói cái gì thế?" Vương Trường Quốc không vui, nỗi sợ hãi khi bị cuốn vào trong ác mộng ban đầu đã giảm bớt đôi chút, anh ta hiện tại cực kì cáu kỉnh, nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia đã thấy khó chịu.

Nếu không có chị ta, có lẽ cũng sẽ không bị động đến như này.

"Rút cuộc là người, hay là cái cửa gì đó?" Vương Trường Quốc hỏi: "CHị nói rõ một chút đi."

"Là người lao công kia." Sắc mặt Lý Khai Phụng tái nhợt, dường như ngay cả khi chỉ nhớ lại cũng khiến chị ta không chịu nổi: "Bà ấy... bà ấy đã biến thành một cánh cửa, ở ngay phía sau mọi người!"

"Cái gì?!"

Khi nghe nhắc đến người lao công, rất nhiều người tại đây đều sửng sốt, phải mất một lúc mới có người dần dần phản ứng lại, sau đó, một bầu không khí quỷ dị dâng lên trong lòng mọi người.

Đúng rồi.

Ban đầu trong thang máy vẫn còn một người lao công nữa mới đúng.

Tại sao bây giờ... người lại biến mất rồi? Điều đáng nghỉ hơn nữa là, trước khi có người nhắc đến người lao công, trong đầu của mọi người hoàn toàn không ai có khái niệm này, dường như bà ta đã hoàn toàn bị lãng quên.

Nhưng sau khi Lý Khai Phụng nhắc tới, mọi người lại bắt đầu nghĩ tới.

Cảm giác này giống như Lý Khai Phụng, đã mở ra loại phong ấn nào đó trong ký ức của bọn họ.

"Chẳng lẽ... tất cả những thứ này đều là do người lao công kia gây ra?" Tào Dương lộ ra biểu cảm không thể tin được, anh ta là một người vô thần rất tiêu chuẩn, nhưng khuôn khổ hệ thống hỗ trợ cho anh ta đang sụp đổ.

Hoè Dật cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người: "Bất luận người lao công kia làm gì, hiện tại chúng ta đều đã đến đây rồi, vì vậy vẫn nên nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ và sống sót đi."

"Nói thì đơn giản lắm, cậu có ý tưởng gì không?" Vương Trường Quốc hung dữ nhìn anh ta và hỏi, anh ta không thích bị người khác dẫn dắt, đặc biệt là bởi một chàng trai trẻ như vậy.

Điều quan trọng nhất là... Anh ta cực kỳ nghỉ ngờ chuyện này có liên quan đến chàng trai trẻ kia, mặc dù anh ta tạm thời vẫn chưa rõ mục đích của đối phương là gì.

Cậu ta và những tên ở thế giới này... đều là cùng một giuộc.

Tất cả họ đều đang diễn kịch!

Không giống những người này, Giang Thành vẫn khá là có hứng thú với người lao công đã biến mất kia.

Hắn dùng khoé mắt quan sát Lý Khai Phụng, rất muốn hỏi thẳng chị ta, người lao công kia rút cuộc làm thế nào mà từ một người lại biến thành một cánh cửa.

Là loại dần dần từng chút một, hay là đột nhiên dị biến, hoặc là như thế nào?

Dù sao thì... trên người hắn cũng có một cánh cửa.

Hơn nữa cái tên kia trong bọn họ, gần đây hoạt động khá tích cực.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó cánh cửa được đẩy ra, một bóng người bước vào. Khác với lúc đi ra ngoài, vẻ mặt của chủ nhiệm Tề lúc này đã dịu đi được một chút.
Bình Luận (0)
Comment