Chương 452: Ca đêm
Chương 452: Ca đêmChương 452: Ca đêm
Có vẻ như rắc rối mà bọn họ gây ra đã được giải quyết rồi.
Chủ nhiệm Tề dùng giọng điệu nửa trách móc nửa bực bội hỏi: "Mấy người bị làm sao vậy? Không phải đã thỏa thuận rằng tôi sẽ ra ngoài đón mọi người à, tại sao lại tự mình chạy vào thế?"
"Còn làm ầm ï như vậy nữa?"
Mọi người đều hoàn toàn không biết bối cảnh của nhiệm vụ, vì vậy chỉ biết xin lỗi, tiếp tục moi thông tin từ trong lời của người đàn ông.
May mắn thay, người đàn ông chỉ phàn nàn một lúc, rồi chính thức đi vào vấn đề.
Khi cuộc trao đổi ngày càng sâu hơn, mọi người đã dần dần hiểu được thân phận của mình trong thế giới này.
Bọn họ thuộc một công ty tư nhân chuyên giúp đỡ người sử dụng lao động giải quyết những vấn đề nan giải, có trụ sở chính tại thành phố Đông Chu, đội lốt hợp pháp nhưng thực chất là đang hoạt động trong vùng xám.
Lần này, công ty cử họ đến giúp giải quyết vấn đề dưới sự ủy thác của vị chủ nhiệm Tề này.
Qua trao đổi được biết, phạm vi kinh doanh của công ty bọn họ rất rộng, bất kỳ công việc nào có thể kiếm ra tiền, về cơ bản bọn họ đều dám nhận.
Chủ nhiệm Tề nhìn từ trên xuống dưới những người này, dường như cũng cảm thấy không phù hợp cho lắm với trí tưởng tượng của mình, anh ta được cho biết rằng những người này đã được đào tạo bài bản và rất chuyên nghiệp.
Đặc biệt là đối với những loại kia.
Người phụ trách liên lạc với anh ta thậm chí còn nói qua điện thoại rằng trụ sở chính của bọn họ có rất nhiều hoạt động kinh doanh ở Đông Nam Á, trong đó có liên quan đến rất nhiều bậc thầy nổi tiếng thành danh đã lâu.
Nói tóm lại, trong ngành này, năng lực của bọn họ là mạnh nhất, đồng thời với đó tính phí cũng cao nhất.
Vì để ngăn cản người thuê yêu cầu hoàn lại tiền, Giang Thành ngay lập tức thể hiện những phẩm chất mà một người ưu tú tuyệt đối phải có.
Có thể thấy, chủ nhiệm Tề khá hài lòng với chàng trai trẻ có đôi mắt sáng ngời này. Còn người phụ nữ khùng khùng điên điên kia... chủ nhiệm Tề thở dài, dù sao thì việc mình cần ủy thác này cũng khác với những việc thông thường, người được cử đến có cổ quái một chút, cũng là chuyện bình thường.
"Thực sự không dám giấu, nếu như không phải chuyện này quá cổ quái, tôi cũng sẽ không tốn nhiều tiền như vậy để mọi người đến." Chủ nhiệm Tề nét mặt khổ sở nói.
Anh ta dùng tay vén vài sợi tóc trên trán ra, khoảng chừng hơn 40 tuổi, có thể thấy được đầu anh ta đã có phần hói.
Sau khi ban đầu chiếm được lòng tin của đối phương, mọi việc sau đó trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, Giang Thành và những người khác cố gắng không nói gì, bởi vì càng nói thì sẽ càng có nhiều sơ hở.
Giọng nói của chủ nhiệm Tề khiến mọi người có cảm giác không dễ chịu cho lắm, anh ta nhìn mọi người, môi run run nói: "Sở dĩ tìm mọi người đến đây, là bởi vì tôi nghỉ ngờ gần đây có thứ gì đó không sạch sẽ vào trong bệnh viện."
Giọng nói của anh ta rất thấp, vẻ mặt cũng rất thần bí, xen lẫn một chút sợ hãi khó che giấu.
Về điểm này Giang Thành đã sớm nhận ra, sắc mặt người đàn ông u ám, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, có lẽ đã rất lâu rồi không có một giấc ngủ ngon.
Khi nói cũng khiến người ta cảm thấy uể oải yếu ớt.
Thứ không sạch sẽ...
Giang Thành không khỏi nhướng mày, trải qua nhiều nhiệm vụ như vậy, nhưng kiểu vừa vào đã có NPC tới gặp và nói với mình có quỷ, là thực sự rất hiếm gặp.
"Xin hãy nói chỉ tiết sự việc hơn." Hòe Dật làm ra tư thế chuyên nghiệp.
"Phù..." Chủ nhiệm Tề thở dài một hơi, như đang nhớ lại: "Chuyện này phải bắt đầu nói từ một tháng trước."
"Một ngày nọ, y tá trưởng đến gặp tôi một cách rất miễn cưỡng, nói rằng gần đây gia đình có việc khẩn cấp, muốn nghỉ phép dài ngày."
"Tôi không đồng ý." Người đàn ông giải thích nói: "Không phải là muốn nhắm tới cô ấy, chỉ là gần đây có quá nhiều người xin nghỉ phép, nếu để thêm hai người nữa thì sẽ không đủ nhân lực."
"Chỉ mỗi thế này thôi mà đã có người nhà bệnh nhân phản ánh rồi, nói rằng khi cần thav thuốc thì luân không †ìm đước ai đến †ram v tá hỏi thì hoặc là không có người, hoặc là chỉ có một hai người, còn đều nói là đang bận việc hết rồi."
"Nhưng điều khiến tôi không ngờ đến là, y tá trưởng vậy mà lại rời đi mà không nói một lời, đến một câu chào hỏi cũng không có."
"Tôi đến trạm y tá hỏi thì mới biết cô ấy không phải là người duy nhất rời đi, những người còn ở lại thậm chí còn chưa được một nửa, có rất nhiều người cũng giống như cô ấy, xin nghỉ phép còn chưa được phê duyệt, đã nghỉ luôn rồi."
"Hơn nữa những người còn ở lại đều có biểu cảm rất kỳ lạ, ánh mắt thì lảng tránh, tựa như đang có chuyện gì đó giấu diếm tôi vậy."
"Bởi vì trước đó đã có người nhà bệnh nhân từng phản ánh, cho nên tôi vội đến trạm y tá vào buổi trưa để giám sát việc phân công ca đêm của bọn họ, nhưng khi những y tá còn lại nghe thấy phải trực ca đêm, thì sắc mặt đều thay đổi, có nói thế nào cũng không làm."
"Không muốn trực ca đêm tôi có thể hiểu, nhưng kháng cự đến như vậy thì tôi chưa từng nghĩ đến, bởi vì chưa bao giờ xảy ra chuyện này, nhưng làm sao có thể không có người trực đêm được, nếu như có chuyện gì xảy ra thì phải làm thế nào?"
"Tôi đã thuyết phục hai người trong số đó ở lại, còn hứa hẹn một số lợi ích cho bọn họ, nhưng không ngờ, người nhỏ tuổi hơn lại bật khóc ngay tại chỗ, nói gì cũng không chịu làm."
"Tranh cãi đến cuối cùng, thì đòi nghỉ việc, không làm nữa".
"Càng quỷ dị hơn là, những y tá khác cũng không hề có ý định ngăn cản, chỉ ở bên cạnh lặng lẽ đứng xem, cho tôi cảm giác rằng, nếu như yêu cầu bọn họ đi trực ca đêm thì họ cũng sẽ làm như vậy".
"Liên quan đến chuyện xảy ra gần đây, lúc đó tôi đã cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như thế này."
"Vì vậy, tôi đã mời y tá đòi nghỉ việc này đến văn phòng của tôi, đầu tiên là an ủi cô ấy, chờ đến khi cảm xúc của cô ấy ổn định hơn một chút, rồi mới hỏi cô ấy rằng có phải có chuyện gì xảy ra không."
"Có chuyện gì, hoặc là không hài lòng với sự sắp xếp của bệnh viện, đều có thể nêu ra, đòi nghỉ việc thì cũng không giải quyết được vấn đề."
"Lúc đầu cô ấy mím môi, không muốn nói, tôi đã phải tốn rất nhiều công sức, thậm chí còn đảm bảo rằng sẽ không để cô ấy trực ca đêm nữa, cô ấy mới dao động."
"Cô ấy chỉ nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ. Một lúc lâu sau, mới nói với bệnh viện."
"Trong lúc trực ca đêm." Người đàn ông dừng lại, nhìn sang Hòe Dật: "Không chỉ một người."
"Thứ... không sạch sẽ như thế nào?" Hòe Dật truy hỏi.
Dừng lại một lát, vẻ mặt người đàn ông trở nên cổ quái, trên trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh, Giang Thành dời ghế lại mời anh ta ngồi xuống từ từ nói.
Nhưng không ngờ người đàn ông thậm chí còn không nhìn vào chiếc ghế mà đi thằng đến bàn làm việc, lấy ra một chùm chìa khóa từ thắt lưng, sau đó tìm một chiếc rất nhỏ.
Ngồi xổm người xuống, mở ngăn kéo phía dưới cùng ra, lục lọi mấy lần, lấy ra một cuốn sổ tay bìa màu xanh lam.
Người đàn ông cầm cuốn sổ, vẻ mặt ngưng trọng đến bất thường, khi đi trở lại, mở cuốn sổ ra trước mặt mọi người, trong đó lần lượt có những đoạn ghi chép.
Chữ viết của người đàn ông rất đẹp, nhưng càng về phía sau lại càng nguệch ngoạc, Giang Thành đọc không rõ mấy dòng cuối cùng, tựa như viết trong nỗi sợ hãi tột độ vậy.
Trước đoạn đầu tiên có một chữ Xuyên.
Giang Thành đoán có thể là tên người.
"Đây là những gì tôi đã thu thập và ghi lại trước đó." Người đàn ông nói: "Mỗi người nhìn thấy những hiện tượng lại đều khác nhau, có người nói rằng khi đang tuần tra phòng bệnh vào ban đêm thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nhưng khi quay lại thì không có ai cả."
"Nhưng khi quay người lại và tiếp tục bước đi, tiếng bước chân quỷ dị phía sau lại xuất hiện, hơn nữa còn cách bạn càng ngày càng gần hơn."