Chương 453: Giải quyết
Chương 453: Giải quyếtChương 453: Giải quyết
"Còn có người phản ánh, khi thay thuốc vào ban đêm, cánh cửa phía sau đột ngột bị đóng lại, sau đó dù có mở mạnh đến mấy cũng không thể mở được."
Dừng một chút, người đàn ông ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt nói: "Trên cánh cửa đó... hoàn toàn không có khóa."
Sau một lúc do dự, vẻ mặt của mấy người có mặt đều trở nên rấ đặc sắc, cửa không khóa, nhưng lại mở không được, chẳng lẽ ngoài cửa có một thế lực nào đó kéo cửa?
Cái này đương nhiên không thể là con người.
Nghe thấy người đàn ông nói như vậy, Dụ Ngư vô thức ôm chặt lấy mình, trong đám con gái, cô cũng không phải là người nhát gan, thường ngày cũng có thói quen đọc tiểu thuyết kinh dị.
Nhưng bây giờ tình hình đã hoàn toàn thay đổi, đây không còn là câu chuyện nữa mà là hiện thực.
Cô đã bị cuốn vào một sự kiện linh dị thực sự.
Hơn nữa nghe thấy chàng trai trẻ tên Hoè Dật nói rằng, ở đây sẽ chết người.
Một bàn tay vô thức đặt lên vai cô khiến cô giật nảy mình, khi quay lại thì nhìn thấy một khuôn mặt đáng tin cậy.
"Đừng căng thẳng." Giang Thành nói cực kì chính nhân quân tử: "Nếu như cô thật sự sợ quá, có thể ôm tôi, tôi không ngại đâu."
Sau khi Đỗ Phong nhìn thấy, đánh giá trong lòng đối với Giang Thành lại tăng lên một mức cao hơn.
Người đẹp kiều diễm đi cùng hắn vẫn còn ở đây, mà không tránh bị nghỉ ngờ đến vậy sao?
Đây đều là những người gì vậy?
Đợi đã, Đỗ Phong hơi ngây ra, mình đang nghĩ cái gì thế này, bây giờ đang là một sự kiện khủng bố, rất có thể còn người chết nữa.
Hơn nữa... phải chăng việc có thể đến đây có liên quan đến sự mất tích bí ẩn của chủ tịch Nam?
Dù sao thì bọn họ là đến bằng thang máy, hơn nữa còn tình cờ dừng lại ở tầng 17 nơi chủ tịch Nam biến mất, nếu nói giữa hai bên không có quan hệ gì, e rằng có hơi khiên cưỡng.
Đana lúc Đỗ Phong sắn vến lai †tỪ nafữ. chuẩn bỉ nói chuvên thì cá người chọc vào eo anh ta, anh lập tức nhìn lại liền phát hiện Vy Vy đang đứng bên cạnh mình.
Vy Vy nháy mắt với anh ta, rồi rất tự nhiên ngoảnh mặt đi.
Lời nói vừa đến miệng, Đỗ Phong vẫn phải nuốt xuống.
"Vậy nên anh hy vọng chúng tôi làm gì?" Hòe Dật sau khi nhận ra người đàn ông này không có manh mối gì có thể cung cấp liền hỏi thẳng luôn.
Dòng thời gian ở đây khác với thế giới của bọn họ, mặt trời ngoài cửa sổ đã lặn về hướng tây, có lẽ đã gần 5 giờ, màn đêm cũng sắp buông xuống rồi.
Chờ sau khi người đàn ông rời đi, bọn họ còn cần có thời gian để thảo luận.
Điều quan trọng hơn là làm thế nào để đối phó với đêm nay trước.
"Như tôi đã nói, tôi hy vọng mọi người có thể giúp tôi giải quyết được những thứ không sạch sẽ trong bệnh viện." Người đàn ông tên là chủ nhiệm Tề nói.
Giải quyết...
Khoảnh khắc nghe được từ này, ánh mắt của Giang Thành liền phát sinh thay đổi, ánh mắt nhìn chủ nhiệm Tề cũng ẩn chứa ý vị sâu xa.
Theo lẽ thường mà nói, không phải đối phương nên uỷ thác cho bọn họ điều tra đầu đuôi sự việc trước sao?
Lùi một bước để nói, cho dù dùng từ "giải quyết", cũng phải nói rằng nhanh chóng giải quyết sự việc này mới đúng.
Giải quyết... thứ kia, nghe thế nà cũng có mùi tàn ác, như giết người diệt khẩu vậy.
Nhưng Hòe Dật thì lại như không nghe ra cái gì, gật đầu nói: "Đây là trách nhiệm của chúng tôi, nhưng mong hãy hiểu cho, loại chuyện này... cần có thời gian."
"Nhanh chóng." Người đàn ông thúc giục.
Hòe Dật nhìn chung quanh, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho người đàn ông nói: "Trời sắp tối rồi, buổi tối chúng tôi sẽ nghỉ ngơi ở đâu?"
Văn phòng này hiển nhiên không có điều kiện để nghỉ ngơi, thật ra Hoè Dật đang nghĩ tốt nhất nên tranh thủ lúc trời còn sáng, có thể ra khỏi bệnh viện, ra bên ngoài ở.
"Tôi đã sắp xếp xong xuôi phòng cho mọi người rồi." Người đàn ông nhanh chóng nói: "Đã c1 naười don den ch moi naười rầi" Hiện tại xem ra người đàn ông trước mặt đã lén lút mời bọn họ đến đây để giải quyết chuyện thứ không sạch sẽ xuất hiện trong bệnh viện.
Hơn nữa thân phận của bọn họ không được công khai trong bệnh viện.
Thân phận mà người đàn ông biên tạo cho bọn họ là những bệnh nhân được chuyển đến từ bệnh viện khác và người nhà đi cùng của bệnh nhân.
Lúc này, điện thoại trong phòng reo lên.
Người đàn ông bước đến bên chiếc điện thoại, nghe một lúc rồi giận dữ ném lại chiếc điện thoại, sau đó nói với mọi người rằng mình vẫn còn việc phải đi xử ý.
Anh ta đã sắp xếp y tá trực ca, lát nữa sẽ đến dẫn mọi người đến phòng bệnh.
Anh ta cũng nhắc nhở, không được nói bừa bãi, vì dù sao bây giờ thân phận của bọn họ đều là bệnh nhân, nói nhiều dễ gây nghỉ ngờ.
Sau khi nói xong, người đàn ông liền bỏ đi.
Sau khi tiếng bước chân của người đàn ông biến mất, ánh mắt của Hoè Dật dần dần hướng về phía cửa, thở ra một hơi: "Ở thế giới này có rất ít người đáng tin cậy, mỗi một người xuất hiện đều cần chúng ta tự mình phán đoán, mục đích của bọn họ, cũng như tính xác thực của manh mối mà bọn họ cung cấp."
Tào Dương chậm rãi mở to mắt: "Ý của anh là NPC ở thế giới này còn có thể nói dối?"
Anh ta thích chơi game trực tuyến khi không có việc gì làm, các NPC trong game đều là những kẻ ngu ngốc.
Hơn nữa... người đàn ông tự xưng là chủ nhiệm Tề này trông thế nào cũng là NPC trong cốt truyện chính, kiểu người chịu trách nhiệm đưa ra nhiệm vụ.
Lời anh ta nói, chẳng lẽ cũng không thể tin?
"Không nhất định là nói dối, còn có thể là đánh lạc hướng." Dường như nhìn thấy sự nghỉ ngờ của mọi người, nên Hoè Dật giải thích.
"Người anh em, anh nhìn ra cái gì rồi?" Giang Thành dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh ta, tựa như đã coi đối phương là tín ngưỡng tỉnh thần để mình sống sót vậy.
Lại nhìn về phía cửa một lần nữa, Hoè Dật thận trọng hạ giọng nói: "Tôi cảm thấy chủ nhiệm Tề này... có vấn đề."
"Anh ta chỉ là một chủ nhiệm trong bệnh viện thôi, có cần thiết phải mấy người chúng ta tới đây, chắc là không ít đâu."
"Nếu như tôi là anh ta, nếu như không chịu được thì sẽ lựa chọn rời đi, thay vì nhất định phải ở lại giải quyết triệt để sự việc."
Hoè Dật nói rất rõ ràng, anh ta không cảm thấy chủ nhiệm Tề có nghĩa vụ phải tiêu tốn nhiều tiền, mạo hiểm để giải quyết chuyện này.
Hơn nữa... bất kể nhìn theo phương diện nào, đây cũng không phải là việc của riêng một mình anh ta.
Nhưng bây giờ vừa mới đến thế giới này, manh mối quá ít, tiếp tục thảo luận cũng sẽ không có kết quả, sau khi y tá gõ cửa đi vào, mọi người cũng đi theo đến phòng bệnh.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên là bọn họ không ở trong cùng một phòng bệnh.
Vy Vy kiên nhẫn giải thích với y tá rằng bọn họ muốn ở cùng với nhau, nhưng chỉ một câu của y tá đã khiến cô phải im bặt, nói rằng lúc này phòng bệnh rất khan hiếm, chỉ mỗi đây cũng là do chủ nhiệm Tề đã điều chuyển cho bọn họ.
Nếu không, thì một số người có thể sẽ phải ra ngoài ở.
Nhìn màn đêm lặng lẽ buông xuống ngoài cửa sổ, mọi người đều biết đều im miệng lại.
Bởi vì mấy người Giang Thành quen biết nhau nên chủ động yêu cầu ở cùng nhau, bọn họ bị đưa lên tầng sáu.
Ở giữa còn xen vào một tình tiết nhỏ, y tá nói muốn đi thang máy lên, không ngờ trong số 9 người thì có 3 người nói rằng bọn họ bị say thang máy.
So với bọn họ, rõ ràng là cách nói của Giang Thành hợp lý hơn một chút, hắn nói hắn mắc chứng sợ bị nhốt trong không gian hẹp, bởi vì lúc nhỏ từng bị chó cắn.
Y tá suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra giữa hai chuyện này có liên quan gì với nhau.
Nhưng cô cũng nhìn ra, những người này trông có vẻ không được bình thường cho lắm, cô cũng sợ đưa những người này vào thang máy sẽ gây ra rắc rối.
Vậy nên làm theo lời của bọn họ, dẫn bọn họ leo cầu thang bộ.