Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 454 - Chương 454: Phòng Bệnh

Chương 454: Phòng bệnh Chương 454: Phòng bệnhChương 454: Phòng bệnh

Khi lên đến tầng 6, mọi người đều dừng chân lại.

Chỉ từ cầu thang nhìn vào hành lang thôi cũng khiến người ta có cảm giác vô cùng áp lực, mọi thứ xung quanh dường như bị bao phủ bởi một tông màu tối.

Có vẻ như đã lâu rồi không có ai đến tầng này.

Đi qua nhiều phòng liên tiếp, tất cả đều đóng kín cửa.

Không phải là khóa cửa bình thường sau khi tan làm, mà là được khóa bằng ổ khóa sắt từ bên ngoài, loại có dây xích sắt quấn quanh tay nắm cửa nhiều vòng.

Nhìn vết gỉ trên ổ khóa, ít nhất cũng phải vài năm chưa mở ra rồi.

Có vẻ như cũng cảm thấy môi trường như này có hơi tồi tệ một chút, y tá dẫn đường giải thích rằng, bọn họ không phải là ở đây mà ở một hành lang khác liền kề.

Bởi vì đi lên từ cầu thang bộ, cho nên mới đi qua đây.

Nếu đi thang máy, thì sẽ không qua đây.

Sau đó, cô ta lại giới thiệu rằng bên này đã bị bỏ hoang trước khi cô đến làm việc ở bệnh viện này, chỉ có mấy căn phòng ở bên cạnh khu bọn họ ở thỉnh thoảng vẫn được sử dụng.

Không lâu sau, Giang Thành nhìn thấy mấy căn phòng mà y tá vừa nhắc tới.

Căn phòng không khóa, cửa hé mở, để lộ một khoảng trống lớn bằng nửa nắm tay.

Thông qua khe hở, có thể nhìn thấy bên trong đều là những đồ vật cũ đã bỏ đi, không thấy có gì đặc biệt, vì có y tá ở đó, nên hắn cũng không tiện đi thằng vào trong kiểm tra.

Đi thêm vài bước, rẽ vào một góc, đến một đại sảnh, diện tích không lớn lắm, có một dãy ghế nhựa gắn vào tường.

Có một khung lớn làm bằng hợp kim nhôm trên bức tường đối diện với nó.

Bên ngoài được phủ một lớp kính.

Kính đã rất bẩn rồi, có thể đại khái nhìn thấy mấy tờ báo cũ hay thứ gì đó được dán bên trong, chắc hẳn là bằng khen ngợi những nhân viên y tế đã có công lao đóng góp. Tương tự như bảng vinh dự.

Nối với hội trường là một hành lang khác.

Môi trường ở đây tốt hơn nhiều.

Sàn nhà rất sạch sẽ, như thể vừa được lau chùi cách đây không lâu.

Đi đến trước cửa phòng bệnh có số 604, y tá dừng lại, lấy chìa khóa rồi mở cửa ra.

Bởi vì màn đêm dần buông xuống, trong phòng rất tối, y tá không có lập tức đi vào mà đưa tay vào phòng bật đèn lên.

Bên trong phòng tương đối rộng, tổng cộng có 5 giường, có thể nhìn ra, vốn dĩ phải có 6 giường, 3 cái được xếp cạnh nhau.

Nhưng nơi lẽ ra là chiếc giường bệnh cuối cùng lại đặt một chiếc tủ quần áo khổng lồ, bên cạnh tủ quần áo là một số đồ dùng sinh hoạt, ấm đun nước nóng các loại.

Có vài chậu hoa đất sét đỏ đặt trên bậu cửa sổ, nhưng chúng trống rỗng và bên trong cũng không có hoa hay cây gì.

Đây chính là phòng của bốn người Giang Thành.

Vốn dĩ không cần mấy người còn lại đi theo vì phòng của bọn họ đều ở tầng hai, nhưng Hòe Dật nhất quyết muốn lên xem.

Suy cho cùng, anh ta có kinh nghiệm và có thể coi là trụ cột của mọi người.

Trong khi y tá đang giới thiệu cho bọn họ về trang thiết bị trong phòng, Hòe Dật hạ giọng nhắc nhở mấy người Giang Thành, sau khi trời tối nhất định phải cẩn thận.

Cố gắng đừng ra ngoài, nếu như nhất định phải đi, vậy thì hãy đi hai người.

Trong phòng cũng phải để lại người canh gác.

Nói chung, dưới tiền đề không được đi một mình, còn phải cẩn thận kẻo bị mất nhà.

Đỗ Phong nghe vậy cẩn thận nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Vậy nếu như chẳng may một mình thì sao?"

Hòe Dật lắc đầu, ghé sát vào tai anh ta nhỏ giọng nói: "Không biết nữa, dù sao người chết cũng không nói được."

Vẻ mặt của Đỗ Phong giống như vừa ăn phải một con ruồi vậy.

Nhìn thấy bầu trời bên ngoài càng lúc càng tối, giọng y tá trở nên khẩn trương: "Tình hình cơ bản là thế này." Cô ta nhìn mấy người Giang lại, những người khác có thể đi theo tôi rồi."

"Chúng ta hãy nhanh lên một chút." Cô ta lại nói.

"Chờ một chút." Giang Thành hỏi: "Nếu như ban đêm xảy ra chuyện gì, chúng tôi đi đâu tìm các cô?"

Trên mặt y tá hiện lên một cảm xúc cổ quái, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh đáp: "Tầng bốn có trạm y tá của chúng tôi."

Nhìn y tá, Giang Thành lộ ra vẻ mặt chân thành: "Cô ơi, tối nay là cô trực phải không?"

"Không phải."

Dường như không muốn lãng phí thời gian nữa, y tá nhanh chóng nói: "Ban đêm mọi người cố gắng đừng đi lung tung, cơ sở vật chất trong tòa nhà này đã khá cũ, ban đêm đèn không được tốt."

Nói xong liền dẫn theo những người còn lại rời đi, không cho Giang Thành có cơ hội tiếp tục đặt câu hỏi.

Nhìn theo bóng lưng của y tá, Giang Thành chậm rãi nheo mắt lại, kiểm chế được ý muốn bắt chuyện rồi vội vàng rời đi.

Có thể thông qua suy đoán mà biết được, bệnh viện này vào ban đêm tà môn đến mức nào.

Giang Thành, Lâm Uyển Nhi, Đỗ Phong và Vy Vy là bốn người duy nhất còn lại trong phòng.

May mắn thay mấy người cũng được coi là quen biết, cho nên cũng không quá câu nệ.

Sau khi đóng cửa lại, Đỗ Phong giúp Giang Thành dời một chiếc giường ra phía sau.

Còn lại bốn giường, vừa đủ cho mỗi người một giường.

Giang Thành tối nay không có ý định ra ngoài thăm dò, hiện tại tin tức quá ít, ra ngoài mà không cẩn thận là mất đầu như chơi.

Tốt hơn hết là đợi đến sáng mai rồi đi dạo loanh quanh bệnh viện.

Nếu may mắn bắt được hai y tá trẻ hay ai đó, còn có thể lấy được một số thông tin.

Sau khi suy nghĩ, dãy hành lang vừa đi qua mang lại cho Giang Thành một cảm giác rất kỳ quái, những căn phòng gần đó trông không giống như một nơi quan trọng gì.

Theo lẽ thường, chỉ cần dùng ổ khóa đi kèm cửa để khóa từ bên trong là được, không cần thêm ổ khóa khác ở bên ngoài. Nói cách khác... đề phòng cái gì?

Còn có phòng bệnh này nữa.

Giang Thành đi một vòng trong phòng, phát hiện ra rất nhiều chỗ kỳ lạ, hắn cầm bình nước nóng lắc lắc, trong đó đã đầy nước.

Tháo nút chai ra, khói bốc lên nghỉ ngút.

Mở cửa tủ quần áo, một mùi thơm sảng khoái phả ra, ngoài vài chiếc móc treo quần áo bằng gỗ còn có mấy hộp băng phiến, vài cuộn giấy vệ sinh chất đống trong góc.

Trước sự ngạc nhiên của Giang Thành, trong đó có mì ăn liền và vài hộp cơm bằng nhôm đựng mì ăn liền xếp chồng lên nhau.

Đỗ Phong đi tới thở dài, than thở từ khi bà nội qua đời anh ta chưa từng nhìn thấy thứ này, chớp mắt đã 20 năm rồi.

Giang Thành hoàn toàn không để ý đến anh ta.

Đến gần cửa tủ quần áo đang mở, Giang Thành cúi người khẽ ngửi, một mùi hôi thối nhàn nhạt khó tả xộc vào mũi.

Quả nhiên...

Khu vực này không phải như những gì họ thấy bây giờ, chỉ là được tạm thời được dọn dẹp.

Trước đó e rằng cũng giống với những căn phòng khóa kín vừa đi qua.

Tất cả đều đã bị bỏ hoang nhiều năm.

Bởi vì sợ rằng bọn họ sẽ ngửi thấy mùi hôi thối trong tủ quần áo, nên đã xịt chất làm mát không khí cực mạnh, còn để rất nhiều băng phiến bên trong.

Chính là để che giấu mùi đi.

Động thái có vẻ chu đáo nào, đối với Giang Thành mà nói không phải là điềm gì tốt đẹp.

Hắn quay người lại nhìn về phía cửa, trên cửa phòng bệnh có một cửa sổ quan sát làm bằng kính.

Mà cửa sổ ở chỗ bọn họ, đã được dán một mảnh giấy trắng lên.

Đi đến bên cửa sổ, Giang Thành dùng tay chạm vào góc giấy trắng cong lên.

Giấy không quá dày, cảm giác sờ bằng tay cũng rất sắc nét.

Có vẻ như nó cũng là vừa mới được dán lên.
Bình Luận (0)
Comment