Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 455 - Chương 455: Vấn Đề

Chương 455: Vấn đề Chương 455: Vấn đềChương 455: Vấn đề

Liên tưởng đến cả đoạn đường đi đến đây, cửa sổ của các phòng gần hành lang bên phía bọn họ đều được dán giấy lên, Giang Thành suy đoán, chắc là để ngăn cản bọn họ quan sát môi trường ở các phòng khác thông qua cửa sổ kính, khác với cửa sổ phòng bệnh mà bọn họ đang ở.

Vì để chào đón nhóm người bọn họ, mà mất nhiều công sức đến như vậy.

Điều khiến Giang Thành càng nghỉ ngờ hơn chính là, tại sao bọn họ lại phải ở tách nhau ra?

Các phòng bệnh xung quanh đây đều trống rỗng, nếu có thể dọn sạch được một phòng, thì việc dọn dẹp thêm một phòng nữa chắc cũng không khó chứ.

Để bọn họ ở cùng nhau thật tốt biết bao.

Bằng cách này, nếu có chuyện gì xảy ra, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Giang Thành nhìn vào vách tường, hơi cau mày.

Rất hiển nhiên.

Có người không muốn bọn họ chăm sóc lẫn nhau.

Tuy rằng nhìn ra một số điều khó hiểu, nhưng Giang Thành vẫn chưa có ý định chia sẻ, không phải là muốn lừa đồng đội để bảo vệ mình, chỉ là không muốn đồng đội tự nhiên bị rơi vào nỗi sợ hãi khó hiểu.

Dù sao tạm thời những người này đều là người mới, chưa từng tiến vào ác mộng.

Mà Giang Thành thì lại nghi ngờ về sức chịu đựng tỉnh thần của những người mới.

Nói cho họ biết quá nhiều thông tin sẽ chẳng có tác dụng gì mà còn khiến bọn họ sợ hãi đến mức có thể làm ra điều gì đó không thể đoán trước được.

Không có bất kỳ trợ giúp đáng kể nào cho chính mình, hoặc tổng thể quá trình thực hiện nhiệm vụ.

Sau lưng vang lên giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, là giọng của Vy Vy: "Đỗ Phong." Cô lên tiếng: "Hôm nay cậu bốc đồng quá đấy."

Đỗ Phong quay người lại, nhìn Vy Vy nói: "Chị đang nói gì vậy?"

"1 4 chúng †a ở trang văn phòng của chủ nhiêm Tề. eâu muốn nói aì2" Trong lời nói của Vy Vy mang theo mùi vị trách móc.

Nghe vậy, Đỗ Phong chợt nhớ ra mình vốn định kể lại câu chuyện chủ tịch Nam mất tích, sau đó để mọi người cùng nhau phân tích.

Dù sao thì chủ tịch Nam cũng biến mất ở tầng 17.

Mà thang máy thì cũng đưa bọn họ lên tầng 17.

Khi cửa thang máy mở ra, thì bọn họ bị đẩy vào thế giới hoàn toàn mới này.

Vì thế anh ta cảm thấy chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó giữa hai việc này.

Nhưng anh ta đã bị Vy Vy bên cạnh chặn lại.

Có lẽ vì ở công ty đã quen rồi nên anh ta luôn vô thức nghe theo lời của Vy Vy, dù sao đối phương cũng là trợ lý của chủ tịch Nam, là người tâm phúc trước mắt.

"Em muốn kể lại sự việc ra, để mọi người cùng nhau phân tích." Đỗ Phong bất mãn nói: "Chị cũng thấy đấy Hòe Dật anh ta đã từng tới những nơi như này rồi, anh ta có kinh nghiệm."

Xem ra trong mắt Đỗ Phong, Hòe Dật chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất.

Nhưng Giang Thành lại nhìn Vy Vy thêm một cái, sau đó quay đầu nhìn Đỗ Phong, chậm rãi nói: "Vy Vy làm đúng đấy."

Đỗ Phong nhìn Giang Thành, vẻ bất mãn càng tăng lên, mặc dù Giang Thành hiểu rõ anh ta không có ác ý, nhiều hơn là nỗi sợ hãi đối với những thứ chưa biết.

"Anh không nghe Hoè Dật nói sao?" Đỗ Phong hỏi ngược lại: "Nếu như không tìm được manh mối, tất cả mọi người đều sẽ chết, tôi không muốn giống như chủ tịch Nam."

"Việc này không liên quan gì đến Nam Hoài Lễ." Giang Thành nói: "Anh có từng nghĩ qua hậu quả khi anh nói ra chuyện này chưa?"

"Nó sẽ lại kích hoạt loại phản ứng dây chuyền nào?"

"Hậu quả?" Nét mặt của Đỗ Phong chợt khựng lại, hiển nhiên là anh ta không nghĩ được nhiều như vậy: "Hậu quả gì?"

"Chưa vội nói đến việc có thể phân tích được gì từ vụ án mất tích của Nam Hoài Lễ, chỉ mỗi sự chia sẻ của anh thôi, tất cả mọi người đều sẽ đổ lỗi cho chúng ta." Giang Thành bình tĩnh nói: "Bọn họ sẽ nghĩ rằng chính là bởi vì chúng ta đến điều tra vụ án này, mới dẫn đến tất cả những chuyện này xảy ra." "Bây giờ bọn họ phải ở đây, đều là do chúng ta ban tặng cho."

"Không... Không phải chứ." Đỗ Phong đột nhiên có hơi hoảng sợ.

"Lần sau trước khi mở miệng nói gì, trước tiên hãy suy nghĩ kỹ một chút." Giang Thành dời tầm mắt, hắn còn có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ, không có thời gian lãng phí với Đỗ Phong.

Sau khi bị Giang Thành nói cho mấy câu, Đỗ Phong tựa hồ cũng dần dần hiểu ra, suy nghĩ từ góc độ khác, có lẽ anh ta thật sự sẽ nghĩ như vậy.

Vừa nghĩ đến việc rất có thể mấy câu nói vô tình của mình, mà bị mọi người nhắm tới, anh ta liền trở nên bồn chồn, mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện trên trán.

"Đêm nay... chúng ta sẽ ngủ như thế nào?" Lâm Uyển Nhi lên tiếng, giọng nói của cô rất dễ nghe, thậm chí còn khiến bầu không khí trở nên hoà hoãn hơn một chút.

"Tôi nghĩ chúng ta tốt nhất không nên ngủ." Nghe vậy, Vy Vy dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lâm Uyển Nhi, không ngờ mỹ nhân xinh đẹp này lại bạo gan đến như vậy.

Hấp tấp đến một thế giới như này, mà vẫn còn muốn ngủ?

Phải biết rằng, ở thế giới này... là có quỷ tồn tại đấy!

"Mọi người thay phiên nhau gác đêm, để bảo đảm nghỉ ngơi." Giang Thành nhìn chung quanh nói: "Dù sao, chúng ta cũng không biết sẽ phải ở chỗ này bao lâu."

Đỗ Phong lần này không bỏ lỡ cơ hội, vội vàng bày tỏ lập trường của mình: "Đúng đúng, anh Giang nói đúng, thế giới trông có vẻ nguy hiểm, tôi thấy tốt nhất mọi người đừng ngủ hết."

"Ca đầu tiên để tôi gác, mọi người ngủ đi, hiện tại tôi cũng không mệt lắm, có chuyện gì tôi sẽ gọi mọi người." Đỗ Phong tựa hồ cảm thấy áy náy với mọi người nên xung phong nhận lời gác ca đầu tiên.

Giang Thành nhìn Lâm Uyển Nhi đang ngồi ở mép giường, thân thể mềm mại như rắn, chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy Lâm Uyển Nhi nói: "Tôi gác cùng anh đi, hai người sẽ gác một ca."

Thực ra Giang Thành cũng nghĩ như vậy, hắn không thể tin tưởng Đỗ Phong, cũng không thể tin tưởng Vy Vy, năng lực là một phần, Giang Thành cũng Hoè Dật thân phận của bọn họ.

Dù sao thì bọn họ cũng vừa mới đến đã bị cuốn vào trong ác mộng, nhìn thế nào cũng thấy có gì đó kỳ lạ.

"Phù..." Vy Vy lắc đầu, vẻ mặt chán nản nói: "Tôi không ngủ được, tôi... Giang Thành cực kì tự nhiên đi đến giường Lâm Uyển Nhi đang ngồi, sau đó trải chăn ra, nằm lên, cuối cùng kéo chăn lên tới cằm.

Nằm nghiêng người, tư thế ngủ rất yên bình.

Vừa nói xong đã lăn ra ngủ, Đỗ Phong và Vy Vy cũng không khỏi sửng sốt, Lâm Uyển Nhi thì ngược lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của Giang Thành, trong mắt có một tia sáng xinh đẹp đang chuyển động. ...

So với sự yên bình của Giang Thành, Hòe Dật có vẻ đau khổ hơn nhiều, anh ta không ngừng trả lời những câu hỏi kỳ quái của mọi người.

"Nếu như đã có quỷ tồn tại, vậy thì chắc hẳn cũng phải có pháp thuật, hoặc là ma thuật có thể chế ngự quỷ chứ." Tào Dương nhìn anh ta hỏi: "Tôi thấy có rất nhiều tiểu thuyết linh dị đều viết như vậy, nếu như có cơ duyên không thể nhận được pháp khí, thì cũng có thể thêm điểm kỹ năng.

Tào Dương giữ lại cốc trà sữa cuối cùng cho mình, vừa nhấm nháp vừa đặt câu hỏi.

Thực ra trong lòng anh ta đang rất căng thẳng, uống trà sữa có thể giúp anh ổn định lại hơn một chút.

"Không có." Hòe Dật xoa xoa khóe mày, thẳng thắn nói: "Có lẽ là có, nhưng tôi không biết, tôi chỉ biết rằng trên thế giới này, quỷ là tồn tại không thể chống lại."

"Chúng ta chỉ có thể đánh lừa bằng mưu mẹo."

"Theo lý giải của tôi, quỷ khi còn sống cũng là con người, sở dĩ sau khi chết biến thành quỷ là vì khi còn sống oán khí quá lớn."

"Rất có thể bọn họ đã phải chịu một sự bất công nào đó, tất nhiên, một số trong đó chỉ là những gì họ tự cho là bất công." Lời nói của Hòe Dật rất có chừng mực, anh ta đang cố gắng hết sức để truyền bá sự hiểu biết của mình về quỷ trong thế giới ác mộng cho mọi người.

"Điều chúng ta cần làm là tìm ra thân phận của quỷ, từ đó hiểu rõ chấp niệm khi còn sống của nó, cũng như câu chuyện đã xảy ra với nó."

"Đồng thời, cố gắng hết sức để sống sót trong quá trình này."
Bình Luận (0)
Comment