Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 456 - Chương 456: Bước Chân

Chương 456: Bước chân Chương 456: Bước chânChương 456: Bước chân

"Khụ khu..."

Một loạt âm thanh chói tai cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người, Hoè Dật quay lại thì phát hiện là người phụ nữ trung niên đã gây chuyện ban ngày.

Lý Khai Phụng.

Lúc này, chị ta đang ngồi trên giường, thân thể cuộn tròn mất tự nhiên, ánh mắt mờ mịt, nếu nhìn kỹ có thể thấy đôi vai đang run nhẹ.

Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt hiện lên vẻ hồng hào đến kỳ lạ.

Không ai có thái độ tốt với người phụ nữ, đặc biệt là người đàn ông trung niên tên Vương Trường Quốc, nói chuyện lại càng cạnh khoé hơn.

Dường như biết mình đã mang đến rắc rối cho mọi người, Lý Khai Phụng cũng không bào chữa, cúi đầu, cảnh tượng kinh hoàng nhìn thấy cách đây không lâu cứ tái hiện trong đầu chị ta.

Trong thang máy, một cánh cửa xuất hiện sau lưng mọi người.

Cánh cửa đó là mọc ra từ cơ thể của người lao công, một cánh cửa màu đen, phủ đầy máu thịt.

Từ trong thịt nhô ra, trên khe cửa chứa đầy những mầm thịt dày đặc, còn đang ngọ nguậy, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta tê cả da đầu.

Càng cổ quái hơn nữa là, chị tại lại cảm thấy tò mò, rút cuộc đằng sau cánh cửa có gì.

"Chị thấy thế nào rồi?" Dụ Ngư, người ở gần chị ta nhất hỏi, cô nhìn người phụ nữ gần như đang cuộn tròn người lại, trong mắt hiện lên một chút không đành lòng.

Lý Khai Phụng lắc đầu, sau đó lại không kiểm soát được ho liên tục, chị ta cố gắng hạ giọng xuống hết mức có thể, nhưng có một số việc đã vượt quá tầm kiểm soát của chị ta.

"Chị có thể nhỏ tiếng một chút được không?" Vương Trường Quốc nói với chị ta, vẻ mặt càng ngày càng bất mãn: "Chị muốn hại chết hết tất cả chúng tôi đấy à?"

Sự bất mãn với người phụ nữ chỉ là một phần, hơn nữa là sự sợ hãi về môi trường mà anh ta đang ở, sở dĩ Vương Trường Quốc kích động như vậy, cũng có nguyên nhân là muốn dùng người phụ nữ để trút giận.

Hoè Dật không khỏi thở dài.

Anh †a cñna cá những Io lắna đaiếng như €iana Thành: naườồi mới £t kinh nghiệm miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận được, điều đáng sợ hơn chính là khả năng quản lý cảm xúc cực kì kém.

Mà cảm xúc thì có tính lây lan.

Một khi thực sự gặp phải nguy hiểm, chỉ cần một người mới suy sụp tỉnh thần, thì rất có thể những người mới khác cũng sẽ bị người này lây nhiễm.

Một khi cả đội mất kiểm soát, vậy thì điều chờ đợi bọn họ chính là việc bị quỷ truy sát từng người một.

Trong lần nhiệm vụ trước, anh ta nghe được một đồng đội lớn tuổi giới thiệu, người đồng đội đó nói rằng một nhiệm vụ mà mình từng trải qua cũng giống như vậy.

Đội ngũ 10 người bị tách ra trong khu rừng tối tăm, cuối cùng chỉ có hai người sống sót.

Trong suốt quá trình quỷ cũng không xuất hiện mấy.

Chỉ dựa vào mấy chiêu hù doạ con người, đã doạ cho những người mới vào đội không kiểm soát được cảm xúc, mù quáng rời khỏi đội, lao vào sâu trong rừng.

Sau đó cả đội đã mất kiểm soát và sụp đổ toàn bộ.

Mọi người bỏ chạy tán loạn.

Chỉ có hai người đứng yên tại chỗ và không chạy trốn là sống sót.

Người đồng đội kể chuyện là một trong số đó.

Điều nực cười là cuối cùng bọn họ phát hiện ra rằng cửa thoát hiểm chỉ cách mình chưa đầy 50 mét, dưới gốc cây hoè cổ khô héo.

Hòe Dật xoa mặt, đi tới đứng trước mặt Lý Khai Phụng.

Đặt tay lên trán chị ta, hành động này đã khiến đối phương sợ hãi, sau khi Lý Khai Phụng nhận ra, chị ta vô thức muốn trốn tránh.

Hòe Dật cau mày thu tay lại nói: "Chị ấy bệnh rồi, trán nóng lắm."

Nghe xong, Tào Dương cũng bước tới, sau đó tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, bắt đầu lục lọi trong túi.

Đáng tiếc anh ta không tìm thấy thuốc: "Tôi nhớ là đã bỏ vào túi rồi mà." Anh ta nghỉ hoặc hỏi: "Sao lại không tìm thấy nhỉ?"

"Ở đây là bệnh viện." Dụ Ngư nói: "Hay là chúng ta đến chỗ y tá hỏi đi, chắc là cô ấy có thuốc."

"Ý tôi là ngày mai." Dụ Ngư nói thêm, lo lắng mọi người sẽ hiểu lầm ý của cô. Cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Vừa mới tới thế giới này, còn chưa tìm hiểu rõ ràng sự tình, ra ngoài ban đêm khả năng cao sẽ gặp phải những thứ đó.

Nhặt bình nước nóng trên mặt đất lên lắc lắc thì thấy đã đầy, Tào Dương lấy một chiếc cốc lớn tráng men rót một cốc nước nóng cho Lý Khai Phụng.

Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Lý Khai Phụng, mọi người đều bảo chị ta đi ngủ trước và khuyên chị đừng suy nghĩ nhiều.

Hòe Dật nhấn mạnh, hiện tại chúng ta đã đến nơi này, chỉ có phối hợp cùng nhau mới có thể sống sót rời đi.

"Muốn rời khỏi nơi quỷ quái này cần bao lâu?" Vương Trường Quốc hỏi.

"Chắc phải mất vài ngày." Hòe Dật đáp: "Bình thường không quá một tuần."

Sau khi nghe thấy có thể phải ở lại nơi này lâu như vậy, sắc mặt mọi người đều sa sầm xuống.

"Nếu như sau một tuần không tìm được đường ra thì sao?" Tào Dương nhìn Hòe Dật hỏi.

Hòe Dật nghe vậy mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Tin tôi đi, nếu như không tìm được manh mối, thì chúng ta sẽ không thể sống sót cho đến lúc đó đâu."...

Khác hẳn với không khí trong phòng của Hòe Dật.

Bên phía Giang Thành yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Năm phút trước, hắn đã bị véo tỉnh dậy.

Khi mở mắt ra, trong lòng lập tức ớn lạnh, trong căn phòng... lại tối om, đèn đã tắt từ lúc nào.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Nhưng may mắn thay, bàn tay véo má hắn, thì ấm áp.

Hơn nữa hắn ngay lập tức nhận ra đó là bàn tay của Lâm Uyển Nhi.

Cùng lúc đó, hắn nghe thấy một loạt âm thanh rất khẽ, giống như tiếng lá rụng trong gió, ngay ở hành lang ngoài cửa.

Xoay người nhẹ nhàng xuống giường, hắn phát hiện Vy Vy và Đỗ Phong cũng ở đó.

Bọn họ co ro bên giường, nỗi kinh sợ hiện rõ trên khuôn mặt. Chậm rãi đến gần cửa, hắn muốn nghe rõ hơn một chút, Lâm Uyển Nhi muốn đi theo, nhưng đã bị Giang Thành ngăn cản.

Hắn ra hiệu cho Lâm Uyển Nhi ở lại với Vy Vy Đỗ Phong.

Hắn một mình đến bên cạnh tường, ngồi xổm xuống.

Ngăn cách bởi một bức tường chính là hành lang.

Áp tai vào tường, đồng tử Giang Thành dần dần thay đổi.

Tiếng xào xạc ngày càng rõ ràng hơn, không phải tiếng lá rơi trong gió mà là tiếng bước chân rất khẽ của ai đó đang đi trên hành lang.

Giang Thành thậm chí có thể tưởng tượng được ra, bộ dạng nhẹ chân nhẹ tay của vị khách đến này.

Nhưng điều khiến Giang Thành càng cảm thấy cổ quái hơn là, tư thế đi của người đến, cũng như tần suất di chuyển.

"Xẹt-"

"Xet-"

"Xet~h...

Đi khoảng chục bước.

Sau đó im lặng khoảng 10 giây.

Tiếp theo lặp lại bộ hành động này.

Giang Thành kiên nhẫn đếm số bước.

13 bước.

Mỗi lần đều là 13 bước.

Một bước không hơn, một bước không kém, thậm chí đến tần suất cũng giồng nhau.

Hơn nữa âm thanh đó... ngày càng gần vị trí của mình hơn.

Giang Thành lập tức hiểu ra ý đồ của đối phương.

Tiếng bước chân ngắt quãng kia là số bước cần thiết để đi từ cửa này sang cửa kế bên.

Thời gian tạm dừng là khi cái tên bên ngoài đứng nhìn vào bên trong qua cửa sổ.

Cái tên bên ngoài kia... đang tìm người!

Đang tìm kiếm bọn họ!

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Giang Thành không ngờ con quỷ lần này lại không chịu nổi nỗi cô đơn đến mức ngay đêm đầu tiên đã mò Hắn vốn cho rằng đêm nay sẽ tương đối an toàn.

"Xẹt-"

"Xet-"..

Tiếng bước chân cuối cùng cũng đến trước cửa phòng của bọn họ, Giang Thành tin chắc đối phương đang dọc theo tấm kính dán giấy trắng nhìn vào bên trong.

Nếu là một người bình thường chắc chắn sẽ không thể nhìn thấy.

Vậy nên... thứ bên ngoài kia hiển nhiên không phải là người.
Bình Luận (0)
Comment