Chương 457: Ngăn chặn
Chương 457: Ngăn chặnChương 457: Ngăn chặn
Bầu không khí nhất thời ngưng trệ, Vy Vy trốn ở sau giường đến thở mạnh cũng không dám.
Đèn hành lang vẫn còn sáng, Giang Thành điều chỉnh tư thế, nghiêng người liếc một cái về phía cửa sổ quan sát phía sau cửa.
Không còn bóng dáng nào trên cửa sổ được dán chặt bằng giấy trắng.
Quỷ... đã đi rồi?
Giang Thành lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
Chắc là con quỷ này không có cái bóng.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn vừa quay đi, khóe mắt bất giác liếc xuống bên dưới người, tiếp theo, ánh mắt không khỏi khựng lại.
Bởi vì giường sau cửa chỉ chặn phía bên trái cửa nên ánh sáng vẫn chiếu qua khe hở dưới cửa.
Mà ánh sáng này rõ ràng đã bị chặn một phần bởi thứ gì đó.
Không đúng.
Con quỷ này có một cái bóng!
Nó chỉ là... không có đầu.
Sau khi hiểu ra điểm này, Giang Thành lập tức hạ thấp hô hấp, hắn ý thức được cái tên ngoài cửa đã phát hiện ra bọn họ rồi.
Nó đã đứng ngoài cửa lâu hơn 10 giây.
Hơn nữa trông có vẻ như không có ý định rời đi.
Nhịp tim bắt đầu tăng tốc, Giang Thành điên cuồng nhớ lại trong đầu tất cả những gì hắn đã gặp phải kể từ khi đến thế giới này, bao gồm cả những quan sát và lời kể của người đàn ông được gọi là chủ nhiệm Tầ.
Nỗi sợ hãi đối với quỷ chỉ là một phương diện, điều khiến Giang Thành thực sự sợ hãi chính là hắn hoàn toàn không biết gì về con quỷ ngoài cửa.
Thân phận, sở thích, thủ đoạn giết người...
Hắn đều không biết.
Nói cách khác, chỉ cần đối phương tiến vào, ít nhất một người trong số bọn họ sẽ bị giết.
Mà điều duy nhất hắn có thể làm là cố gắng hết sức để đảm bảo rằng Lâm Uyển Nhi và mình không phải là người chết đó.
Về phần Vy Vy hay Đỗ Phong, hắn đều không quan tâm, cũng sẽ không can thiệp.
Suy cho cùng, hắn sở dĩ vướng vào ác mộng lần này hoàn toàn là bởi vì đang điều tra vụ việc Nam Hoài Lễ mất tích.
Là do Nam phu nhân đã tìm đến Lâm Uyển Nhi bà chủ của mình.
Mà Lâm Uyển Nhi không biết gì hết lại kéo cả mình vào.
Suy cho cùng thì hắn mới là người oan uổng nhất.
Nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy may mắn, nếu không Lâm Uyển Nhi sẽ phải một mình đối mặt với ác mộng này.
Những mánh khóe như cá gặp nước trong thế giới hiện thực, có thể sẽ không dùng được ở đây.
Dường như đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng thực ra trong đầu, dòng suy nghĩ của Giang Thành bị gián đoạn chỉ trong tích tắc, bởi vì hắn đã nghe thấy... tiếng đẩy cửa.
Không sai!
Chính là tiếng đẩy cửa.
Cái tên bên ngoài cửa đang cố gắng tiến vào.
May thay, hành động không mạnh mẽ.
Nhưng Giang Thành biết rõ, đối phương chỉ đang thăm dò là chủ yếu
Cái tên bên ngoài xem ra cũng không chắc bên trong phòng có người không.
Trong đầu chậm rãi hình thành một ý tưởng, Giang Thành nín thở, suy nghĩ chốc lát, hắn cảm thấy ý tưởng này hẳn là đáng tin cậy.
Con quỷ ngoài cửa là quỷ không đầu.
Nó không có mắt.
Vì vậy, việc tìm kiếm người phụ thuộc nhiều hơn vào xúc giác.
Quỷ không đầu cũng đang thăm dò, nếu như trong phòng có người bởi vì quá sợ hãi, không nhịn được mà la hét hay thậm chí bỏ chạy hay không.
Sau đó quỷ không đầu ngoài cửa sẽ bắt đầu đại khai sát giới.
Đến lúc đó chắc chắn một cánh cửa sẽ không thể ngăn chặn được nó.
Mà khi chưa xác định được bên trong có người hay không, quỷ không đầu bị hạn chế bởi quy tắc, nó đẩy cửa chỉ là thăm dò, Giang Thành đoán rằng, cho dù không có giường chặn phía sau, chỉ cần cửa đóng lại, quỷ không đầu sẽ không thể đẩy ra được. Bây giờ hắn lo lắng nhất chính là hai người Vy Vy và Đỗ Phong.
Nếu như bọn họ phản ứng dữ dội, thì đến Chúa Giê-su cũng không thể cứu nổi bọn họ.
Nhưng may mắn thay, bọn họ đã không làm vậy.
Từ đầu đến cuối, phương hướng của bọn họ đều rất yên tĩnh, giống như đang ngủ say.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Mỗi giây đều là sự tra tấn.
May thay, những bước chân dừng lại đã lâu lại bắt đầu rế sang một hướng khác.
"Xet-"
"Xẹt-"
"Xet-"..
Như người lữ khách mệt mỏi lê lết cơ thể sắp chết của mình.
Giang Thành nhìn chằm chằm về hướng tiếng bước chân biến mất, có một hành lang gần như bị bỏ hoang nơi bọn họ đi qua vào buổi chiều, tất cả các phòng gần đó đều bị khóa.
Quỷ... là đã đến từ hướng đó.
Lại đợi thêm chừng mười phút nữa, Giang Thành mới chậm rãi đứng dậy, đi trở lại giường.
Quả nhiên, nhìn thấy Vy Vy và Đỗ Phong, hai đầu đang kề sát dựa vào nhau.
Đôi mắt nhắm chặt giống như đang ngủ say.
Nhưng Giang Thành hiểu rằng bọn họ không phải ngủ mà đã ngất đi rồi.
Lâm Uyển Nhi ngồi lặng lẽ bên giường, dáng vẻ nhìn không ra cái gì, Giang Thành thậm chí không biết cô là sợ đến ngây người ra rồi, hay là không hề sợ chút nào nữa.
"Chị không sao chứ?" Giang Thành nhìn Lâm Uyển Nhi.
Cơ thể của Lâm Uyển Nhi run rẩy mấy cái, mới yên tĩnh trở lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt rất đáng thương nhìn Giang Thành nói: "Tôi sợ."
Giang Thành quay đầu nhìn Đỗ Phong đang chảy nước miếng, cảm thấy mình lo lắng cho Lâm Uyển Nhi dường như là không cần thiết.
Đây không phải là một người phụ nữ bình thường. nhiên ra tay, đánh hôn mê Vy Vy và Đỗ Phong trước rồi.
Việc kiểm soát âm thanh và cường độ rất hoàn hảo, bản thân thậm chí còn không nghe thấy.
"Bên ngoài là cái quái gì vậy?" Lâm Uyển Nhi nhẹ giọng hỏi, cho người ta cảm giác nhưu có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
"Quỷ." Giang Thành nhìn về phía cửa, giới thiệu: "Hơn nữa còn không có đầu."
Lâm Uyển Nhi im lặng một lát: "Thật đáng sợ."
Mạch não và trạng thái tỉnh thần của sếp mình đều không bình thường nên Giang Thành cũng không sẵn sàng giải thích quá nhiều với cô.
"May mà chị cảnh giác cao độ, nếu không chúng ta đã rắc rối rồi." Giang Thành nói.
Lâm Uyển Nhi dường như rất thích Giang Thành khen mình, cô đưa tay lên chống cằm, gật đầu nói: "Tôi đã nghe thấy tiếng con quỷ kia đẩy cửa rồi, nhưng tại sao nó lại không đẩy ra?"
Có vẻ như Lâm Uyển Nhi cũng biết rằng một cánh cửa là không thể ngăn chặn được con quỷ.
"Chắc là bởi vì vẫn chưa kích hoạt điều kiện tử vong." Giang Thành giải thích: "Hòe Dật buổi chiều đã nói rồi, quỷ ở đây thông thường sẽ không vô duyên vô cớ giết người."
"Quỷ còn nói đạo lý sao?" Lâm Uyển Nhi trong mắt lóe lên tia sáng.
Giang Thành nuốt khan, không hiểu tại sao khi nói đến quỷ, trong mắt Lâm Uyển Nhi lại có thể lộ ra vẻ vui sướng giống như một người phụ nữ nhìn thấy quần áo đẹp vậy.
"Không biết." Giang Thành ngoảnh mặt đi, nói chiếu lệ: "Có lẽ là không, tóm lại chị đừng nghĩ đến việc cố gắng lý luận với quỷ, tìm được manh mối, chúng ta sẽ nhanh chóng rời đi."
Giang Thành bế Vy Vy và Đỗ Phong lên giường của bọn họ, sau đó yêu cầu Lâm Uyển Nhi đi ngủ, còn hắn sẽ gác đêm.
Trong ác mộng, lúc nào cũng phải duy trì cảnh giác, lượng năng lượng phải tiêu hao là không thể tưởng tượng được đối với những người sống ở thế giới hiện thực.
Dường như có thứ gì đó trong ác mộng đang quấy nhiễu đến bọn họ, dần dần bào mòn tỉnh thần và ý chí phản kháng của họ.
Đặc biệt là đối với những người mới, trong thế giới ác mộng, thời gian tỉnh táo thậm chí còn không bằng một nửa thế giới hiện thực, bọn họ Và cùng với đó, đêm càng ngày càng dài, bình minh ngày càng xa.