Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 458 - Chương 458: Bệnh Nhân

Chương 458: Bệnh nhân Chương 458: Bệnh nhânChương 458: Bệnh nhân

Sáng sớm, Giang Thành khá phấn chấn tỉnh thần trong khi rửa mặt. Tại một bên khác, Lâm Uyển Nhi cũng đứng dậy, mà Vy Vy cùng Đỗ Phong cũng mơ mơ màng màng sau khi rướn người lên.

Thỉnh thoảng, Vy Vy xoa nhẹ bả vai. Giang Thành biết rõ cảm giác của cô ta lúc này, ắt hẳn là vừa cay cú vừa đau.

Nhưng đây có lẽ là do Lâm Uyển Nhi đã nương tay. Nếu đổi lại là mình và tên mập, ắt hẳn sẽ...

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên đứng hình.

Mà ánh mắt cũng u tối trong thoáng chốc.

Tên mập đã đi rồi.

Bản thân không thể phán đoán ra mục đích và thân phận của anh ta, mà anh ta lại dùng một phương thức rất cổ quái để thay đổi bản thân hắn trong vô thức.

Kể từ khi anh ta xuất hiện giữa cuộc sống của chính mình, hiện tượng thay đổi này đã dần bắt đầu.

Mãi đến khi anh ta rời đi.

Đây mới là điều mà Giang Thành lo lắng nhất.

Không có quá nhiều kẻ mà hắn nhìn không thấu, và tên mập có tâm địa thiện lương này chính là một trong số đó.

Mãi đến khi sau lưng vang lên giọng nói của Lâm Uyển Nhi, Giang Thành mới sửng sốt nhận ra là mình đã đứng yên bất động với tư thế này trong một quãng thời gian dài.

Hắn lại giội nước lạnh vào mặt, cảm giác vô cùng tê tái.

Hôm nay không phải ngày lành tháng tốt.

Ngoài cửa sổ, trời cực kỳ u ám. Xem ra, chẳng mấy chốc sẽ mưa thôi. Gió cũng khá lớn, cây cối dưới lầu cứ ngã nghiêng theo chiều gió.

Ở đây chỉ có Giang Thành và Lâm Uyển Nhi gặm mì tôm cho bữa sáng, trong khi Vy Vy và Đỗ Phong phất nhẹ tay, bảo là ăn không vô.

"Anh Giang." Nhìn Giang Thành, Vy Vy do dự mở lời: "Đêm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thứ đó... cuối cùng..."

Có lẽ do bị Lâm Uyển Nhi đánh bất tỉnh, Vy Vy không dám mở lời với Lâm Uyển Nhi vốn dĩ thân thiết với mình hơn, mà là chọn Giang Thành.

Húp xong mấy ngụm nước soup mì gói, Giang Thành dần tỉnh táo: "Xuống lầu trước đã, xem thử những người khác thế nào."

Cũng may, khi mở cửa thì còn đủ 5 người.

Giang Thành thở phào nhẹ nhõm. Trước đó, hắn còn đang suy nghĩ, xem con quỷ không đầu kia có còn tìm đến bọn họ hay không.

Nhưng sau khi trò chuyện lẫn nhau, hắn mới biết là đêm qua bọn họ cũng không gặp phải chuyện gì, cũng chẳng hề nghe thấy gì cả.

Hoè Dật đặt hộp cơm trong tay xuống, nhìn về phía nhóm người Giang Thành với ánh mắt đầy dò xét: "Các người bảo là, đêm qua các người đã gặp quỷ rồi à?"

"Ừ, ắt hẳn là quỷ!" Đỗ Phong kích động nói.

"Ắt hẳn... ?"

Hoè Dật không thích cách dùng từ thế này, mà đây còn là một đám người mới nữa chứ. Loại từ ngữ chủ quan ám chỉ thế này sẽ khiến anh ta xuất hiện sai lầm trong phán đoán.

Người mới luôn thích mấy chuyện giật gân.

"Là một con quỷ không đầu." Giang Thành giả vờ cực kỳ sợ hãi: "Có bóng, nhưng chẳng nhìn thấy đầu của nó."

"Còn ai nhìn thấy nữa không?" Hoè Dật hỏi.

"Tôi cũng không nhìn thấy đầu của thứ đó." Lâm Uyển Nhi nói.

Đối với con quỷ này, Hoè Dật vẫn còn nghỉ vấn. Anh ta lướt ánh mắt dò xét qua từng người, thậm chí còn quan sát Giang Thành lâu hơn những kẻ khác vài giây.

Dĩ nhiên, Giang Thành cũng rõ kẻ này đang suy nghĩ gì.

Hoè Dật đang tự hỏi rằng, nếu cả đám gặp quỷ thật, vậy tại sao chẳng có ai chết vậy?

Đây cũng là một lối suy nghĩ rất bình thường.

Đổi lại là hắn, hắn cũng nghĩ thế.

Nhưng vấn đề ở đây chính là, làm sao dám hỏi thẳng thừng ra được.

"Mọi người còn phát hiện ra gì khác không?" Hoè Dật lại hỏi.

"Dường như con quỷ ấy đang tìm kiếm một thứ đồ vật gì đó, cuối cùng do không tìm ra nên mới rời đi." Trong lúc nói chuyện với Hoè Dật, Giang Thành cũng đang kiểm soát xem mình nên nói điều gì.

"Vừa rồi, anh bảo con quỷ kia có đẩy cửa à?"

"Ừ." Giang Thành vỗ nhẹ ngực mình: "Khi đó, bọn tôi sợ chết khiếp." của mình vào, Hoè Dật cảm giác rằng, nếu con quỷ ấy ghé thăm phòng ngủ của bọn họ vào đêm qua, thì tình hình chắc chắn sẽ không dễ kiểm soát như lúc này.

Anh ta rất hiếu kỳ, đối phương đều là người mới, vì sao lại có thể bình tĩnh đến vậy?

"Tôi... Tôi bị hù đến cứng người." Giang Thành giải thích: "Đến khi kịp tỉnh lại, con quỷ đó đã rời đi. Mà mấy người bọn họ còn không kịp tỉnh táo nhanh bằng tôi nữa."

Theo lời kể cả Giang Thành, trong số 3 người này, có người thì ngủ mơ mơ màng màng, không hề chú ý đến động tĩnh bên ngoài, còn có người ngất xỉu luôn vì quá hoảng sợ.

Trước lý do thoái thác như vậy, trông Hoè Dật cũng không tin cho lắm. Tuy nhiên, anh ta chẳng có chứng cứ để mà hoạnh hoẹ, mà quan trọng hơn là anh ta cũng không tìm ra được lý do để nhóm người Giang Thành cần phải lừa gạt mình.

Suy nghĩ một hồi, anh ta hỏi: "Mọi người có nhớ con quỷ ấy rời đi theo hướng nào không?"

Ngẫm nghĩ một lát, Giang Thành chỉ tay về một hướng - và ngay sau đó - tựa như vừa tức thời nghĩ ra, hắn lại đổi sang một hướng khác: "Ắt hẳn là... hẳn là hướng này."

Nhìn theo ngón tay của Giang Thành, Hoè Dật nhíu mày lại, trong khi Tào Dương sau lưng cũng mở lời: "Đó chẳng phải là hành lang mà chúng ta từng đi ngang vào ngày hôm qua à?"

Khụ khụ khụ...

Một tràng âm thanh vang lên, khiến mọi người chú ý đến. Lý Khai Phụng còn nằm trên giường, nhưng dường như bệnh tình càng trầm trọng hơn. Dụ Ngư vẫn luôn ở đó chăm sóc chị ta.

"Cô ấy sốt cao quá. Vừa rồi, em có cạy mí mắt của chị ấy ra để xem thử, bên trong toàn là tơ máu." Dụ Ngư thở dài, không ngờ là chỉ qua một đêm mà Lý Khai Phụng lại bệnh nặng đến vậy.

Chuyện này rất bất thường.

Mà nếu đã bất thường, tất nhiên có nguyên nhân.

Thấy chẳng ai phản ứng gì, Dụ Ngư cũng không thể hiểu nỗi, thế là hỏi ngay: "Nơi đây là bệnh viện mà. Chúng ta không thể để cô ấy qua đời vì bệnh được."

"Chết sớm hay muộn, cũng là chết." Tựa lưng trên giường, Vương Trường Ouếc liế mắt eana Lứ Khai Phun mật cái sau đó aán lời bằna mêt thái độ vô cùng biến thái: "Nói không chừng, cô ta chết rồi thì chúng ta không cần phải chết."

"Không những thế, giả sử nơi này thật sự có quỷ, thì cô ta cũng không thể sống nổi trong tình trạng thế này."

"Nói không chừng là... là bị quỷ nhập." Nói một hồi, dường như bản thân Vương Trường Quốc cũng tự sợ hãi, thế là ánh mắt cũng mất tự nhiên hẳn.

Bộp bộp bộp...

Trong hành lang vang lên tiếng bước chân cực nhanh. Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra. Kẻ xuất hiện là vị chủ nhiệm Tề hôm qua.

"Mọi người đều đang ở đây ư?" Vừa nói xong, anh ta xoay người đóng cửa. Lướt ánh mắt một vòng, cuối cùng anh ta chọn ngay Giang Thành mà hỏi: "Đêm qua sao rồi? Có phát hiện gì bất thường không?"

"Không có gì cả." Giang Thành giả vờ hồ đồ: "Chuyện gì bất thường ám

"Không có gì bất thường..." Xem ra, vị chủ nhiệm Tề này không mấy tin tưởng: "Vậy rốt cuộc là đêm qua mấy người đã làm cái gì?"

"Chúng tôi vừa đến đây, chưa rõ tình hình chung." Hoè Dật thản nhiên đáp trả: "Đêm qua, chúng tôi đều nghỉ ngơi trong phòng."

"Các người không đi dò xét xung quanh à?" Chủ nhiệm Tề lập tức sa sầm cả mặt, tựa như đang cố đè nén cơn giận trong lòng: "Thứ dơ bẩn kia chỉ xuất hiện vào buổi tối mà thôi. Các người không đi tìm thì làm sao diệt trừ nó được?

Ông chủ của các người đã đồng ý với tôi trước đó rồi, bảo rằng các người là đội chuyên nghiệp nhất đấy. Ông ta cam đoan là qua 3 ngày, không phải, là trong vòng 3 ngày sẽ có thể diệt trừ được thứ kia.

Thế nên tôi mới tìm các người đến đây."

Phản ứng của chủ nhiệm Tề khiến ai nấy đều trở tay không kịp. Và sau đó, chính là hoài nghỉ.

Giang Thành âm thầm đánh giá người đàn ông bị hói đầu nhẹ này. Dường như ông ta cũng chẳng quan tâm đến việc con quỷ trong bệnh viện có lai lịch hay mục đích gì.

Thay vào đó, người này chỉ muốn con quỷ kia biến mất.

Muốn diệt trừ nó.
Bình Luận (0)
Comment