Chương 459: Y tá
Chương 459: Y táChương 459: Y tá
"Nếu đã tiếp nhận vụ ủy thác này, chúng tôi chắc chắn sẽ hoàn thành tốt." Hòe Dật đáp: "Nhưng phải cần nhiều thời gian hơn. Bên cạnh đó, trong nhóm tôi còn một người đồng nghiệp đang bị bệnh, sốt rất cao." Hòe Dật quay người lại, ra hiệu cho chủ nhiệm Tề đến xem bệnh cho Lý Khai Phụng đang nằm trên giường.
Lý Khai Phụng nằm thẳng trên giường, quấn chăn, nhắm chặt mắt, mặt đỏ bừng, trông bệnh tình cực kỳ nặng. Đôi mày của cô nhíu lại, thỉnh thoảng còn run nhẹ.
Dường như không muốn khiến mối quan hệ trở nên quá căng thẳng, chủ nhiệm Tề chần chừ một lúc rồi bước tới. Anh ta dùng tay kiểm tra trán của cô, sau đó tách mí mắt của cô ta ra rồi quan sát: "Không nặng lắm đâu." Anh ta xoay người, nói: "Lát nữa, tôi sẽ điều người đến truyền nước biển cho cô ấy."
"Cảm ơn anh."
Trước khi rời đi, chủ nhiệm Tề còn nhấn mạnh, là cả nhóm đừng quên mục đích mà họ được mời đến đây. Nếu không xử lý tốt chuyện này, phía bệnh viện sẽ không chỉ trả tiền công.
Hai ngày.
Cả nhóm còn nhiều nhất là 2 ngày.
Sau khi chủ nhiệm Tề rời đi, Tào Dương bèn lên tiếng, nghe có vẻ hơi nghỉ hoặc: "Người này có vẻ quá nóng vội. Kẻ địch là ma quỷ đấy, nhưng chỉ cho chúng ta có 2 ngày thôi ư?"
"Ừ, đúng rồi." Đứng cạnh giường, Dụ Ngư nhìn về phía chủ nhiệm Tề vừa đi khuất bóng, sau đó nói: "Sao em cứ có cảm giác kiểu, nếu không không xử lý vấn đề này nhanh chóng thì người chết tiếp theo chính là anh ta nhỉ?"
Ai nấy đều có nghỉ vấn tương tự. Cả bệnh viện này có rất nhiều người, tại sao chỉ mỗi mình chủ nhiệm Tề lại có vẻ lo lắng như thế?
Điều này rõ ràng là bất hợp lý.
Sau khi thảo luận ngắn gọn, mọi người bèn dự định sẽ đi dạo trong bệnh viện nhân lúc còn ban ngày. Nếu không chủ động đi tìm manh mối, manh mối sẽ không tự chạy đến tìm bọn họ đâu.
Nhưng nếu bỏ mặc Lý Khai Phụng một mình, vậy cũng không được.
"Tôi sẽ ở lại chăm sóc cô ấy." Vương Trường Quốc nói. chăm sóc cho đồng đội. Đây chỉ là vì anh ta sợ hãi, muốn trốn trong phòng để dễ bề sống sót mà thôi. .
Tuy nhiên, cũng chẳng có ai vạch trần ý đồ của gã cả.
Sau khi quan sát mọi người xung quanh, Giang Thành bèn đề nghị Vy Vy cũng nên ở lại trong phòng. Nguyên nhân rất đơn giản, đêm qua Vy Vy không được nghỉ ngơi đầy đủ, khiến hắn đau lòng.
Hắn vừa nói xong, chợt có vài ánh mắt dị dạng nhìn chằm chằm về phía hắn. Cơ mà, Giang Thành cứ phớt lờ tất cả.
Vậy còn lại 6 người.
Nhưng nếu quá đông, khi hành động cùng nhau cũng dễ khiến người khác chú ý.
Do đó, họ chia nhóm dựa theo các căn phòng.
Hòe Dật, Tào Dương và Dụ Ngư hợp thành một nhóm 3 người.
Nhóm còn lại gồm Giang Thành, Lâm Uyển Nhi và Đỗ Phong.
Hai nhóm chia nhau ra, lục soát từng con đường khác biệt.
Lúc tách ra, Hòe Dật còn cố ý nhắc nhở nhóm người Giang Thành, rằng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì 3 người bọn họ cũng đừng tách nhóm.
Theo kinh nghiệm của anh ta, mặc dù ban ngày tương đối an toàn, nhưng đó cũng chỉ là tương đối khi so sánh với ban đêm mà thôi.
Trong Ác mộng, không hề có quãng thời gian nào an toàn tuyệt đối cả.
Mối nguy hiểm thực sự sẽ xuất hiện ngay lúc bạn lơ đãng nhất.
Nghe thế, Giang Thành gật đầu liên tục, sau đó nhìn sang Hòe Dật bằng ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ, khiến anh ta phải sờ nhẹ mũi mình.
Rốt cuộc, còn rất nhiều thời gian nên cả nhóm cũng không vẽ ra một phạm vi nhất định nào cả.
"Anh Giang." Đỗ Phong nhìn quanh, nói: "Nơi đây vắng vẻ quá."
Đi đi lại lại dọc đường, Giang Thành nhận ra là tuy bệnh viện có khá nhiều phòng, nhưng tỷ lệ lấp kín không cao lắm; có khá nhiều phòng bệnh còn để trống.
Nhưng người y tá dẫn đường cho cả đám không phải nói như vậy vào ngày hôm qua.
Người đó bảo rằng, gần đây số lượng phòng khả dụng rất ít. Nơi mà bọn họ đang ở - phòng 604 - chính là do chủ nhiệm Tề dùng mối quan hệ riêng để đổi lấy đấy. Dĩ nhiên, người y tá kia không cần thiết phải nói dối bọn họ.
Đây đều là thao tác của chủ nhiệm Tầ.
Rõ ràng, có điều gì đó không ổn ở người đàn ông này...
Cách đây không lâu, Giang Thành còn nghi ngờ một chuyện. Hắn thắc mắc rằng, chẳng lẽ con quỷ này chính là một người sống rồi bị chủ nhiệm Tề giết chết. Sau khi tử vong, vì oán khí chưa tiêu tan mà quay lại trả thù gã ấy hay không.
Nhiệm vụ này mang đến cho hắn một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Nó khiến hắn nhớ đến thôn Tiểu Thạch Gian trong nhiệm vụ trước đó.
Có lẽ chủ nhiệm Tề gọi bọn họ đến chỉ là một cái cớ, và quan trọng hơn là anh ta muốn cả đám trở thành vật tế thần cho bản thân.
Nhớ lại phương hướng mà con quỷ ấy biến mất vào đêm qua, Giang Thành hoài nghỉ rằng, những căn phòng bỏ hoang trên tầng 6 kia có vấn đề. Bằng không, cũng không cần thiết phải khóa lại như vậy.
Nhưng nếu tùy tiện mở những cánh cửa đó ra, có lẽ sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ.
Hắn vẫn ưu tiên việc diễn giải xong một số manh mối, sau đó mới hành động.
Vì con quỷ kia xuất hiện trong bệnh viện đêm qua, thế nên khi còn sống thì nó có lẽ là bệnh nhân, hoặc nhân viên y tế tại nơi này.
Nhưng nó không có đầu.
Rõ ràng, đã có một sự cố nào đó cực kỳ nghiêm trọng.
Giang Thành dự định đi tìm những người khác trong bệnh viện, hỏi bóng hỏi gió thử xem. Nếu thật sự xảy ra một sự kiện kinh khủng đến vậy trong bệnh viện, vậy chắc chắn sẽ khó mà che giấu được hoàn toàn.
"Các anh... đang làm gì ở đây?" Vừa đi tới góc lầu 4, bỗng có ai đó hỏi ngay.
Hắn ngẩng đầu lên, để rồi trông thấy một cô gái ăn bận đồ y tá đang đứng cách đó không xa.
Cô gái kia đeo khẩu trang y tế kiểu cũ, trên tay cầm theo một chiếc khay y tế; trên chiếc khay ấy còn có bình treo truyền dịch, băng y tế, kim tiêm và vài lọ nhỏ màu trắng.
Quan sát cả đám khoảng nửa phút, cô gái nhận ra là hành tung của đám người này quả thật kỳ quái. thấy cửa là dòm vào khe hở mà ngó dáo dát, hành vi cứ lén lén lút lút.
Do bệnh viện là nơi có tỷ lệ trộm cắp khá cao, thế các bác sĩ và y tá luôn luôn cảnh giác.
"Tôi đang hỏi các người đấy." Thấy không ai trả lời mình, cô y tá kia cởi khẩu trang xuống, để lộ một khuôn mặt trông còn rất trẻ.
Cô nàng này khoảng 20 tuổi, nước da trắng nõn, đôi mắt to lấp lánh; vốn dĩ là một khuôn mặt rất đáng yêu, nhưng bây giờ nhìn hơi nghiêm nghị.
"Chúng tôi đến từ phòng 209." Giang Thành báo cáo chính xác số phòng của đám người Hòe Dật.
Nghe được số phòng, cô y tá chợt sửng sốt trong thoáng chốc. Và ngay sau đó, nét nghiêm nghị trên gương mặt cô lập tức biến mất, rõ rệt đến mức có thể nhận ra bằng mắt thường. Không những thế, cô nàng y tá này còn tỏ vẻ cực kỳ xấu hổ, khiến Đỗ Phong chẳng hiểu mô tê gì.
"Thật xin lỗi." Cô y tá bảo: "Vì hiện tại có ít y tá trực ca quá, mà lúc nãy em bận chuyện khác... Bây giờ, bây giờ em qua đó liền."
Qua một hồi trao đổi, Giang Thành đã hiểu rõ mọi chuyện. Hóa ra, đây chính là người mà chủ nhiệm Tề sắp xếp đi truyền dịch cho Lý Khai Phụng.
Giang Thành cực kỳ nhiệt tình, muốn giúp cô nàng bưng cái khay kia, nhưng cô ta lại khéo léo từ chối.
Trên đường đi, hai người bọn họ trò chuyện cùng nhau rất sôi nổi. Thậm chí, Giang Thành còn đề nghị cô nàng đưa hắn xem chỉ tay, đoán vận mạng cho.
Đỗ Phong và Lâm Uyển Nhi cứ thế mà bám đuôi theo đôi trẻ.
Mọi người sắp đến gần căn phòng 209. Thấy hai người đằng trước tán gẫu đến mức quên cả trời đất, Đỗ Phong âm thẩm liếc sang Lâm Uyển Nhi.
Cơ mà, Lâm Uyển Nhi dường như chẳng hề quan tâm tẹo nào.
Gõ cửa xong, Giang Thành bèn đẩy cửa đi vào. Thứ chào đón hắn là mùi thuốc lá nồng nặc; Vương Trường Quốc đang tựa lưng vào tường, hút thuốc như thể nơi đây không có người.
Vy Vy đang ngồi cạnh giường của Lý Khai Phụng, chăm sóc cô ta.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Giang Thành bỗng dưng cứng đờ cả người. Hắn trông thấy... một cái bình truyền dịch đang được treo cạnh Lý Khai Phụng.
Khi vừa nhìn thấy người y tá đi theo sau lưng Giang Thành, Vương Trường Quốc bối rối hỏi: "Sao vậy, cần tiêm thêm một liều nữa à?"
Môt lúc sau Giana Thành lần †ức Yoav noườồi chăn lai nhía sau cô v tá cười nói: "Đừng để ý chuyện này quá nhiều. Quên nói em biết, do chủ nhiệm Tể không thấy em đến đây nên đã tìm một bác sĩ khác đến tiêm thuốc và truyền dịch rồi."