Chương 460: Nguy hiểm
Chương 460: Nguy hiểmChương 460: Nguy hiểm
"Có người khác à?" Người y tá nhíu mày. Cô nhìn chiếc bình truyền dịch treo trên đỉnh đầu của bệnh nhân, nhất thời chưa kịp phản ứng gì.
Mà Giang Thành cũng không để cô kịp thời phản ứng. Hắn cứ chọc ghẹo cô liên tục, lừa cô rời khỏi căn phòng này ngay.
Sau đó, đóng cửa lại.
Vừa xoay người đối diện với mọi người, sắc mặt của Giang Thành lập tức thay đổi rõ rệt.
Hắn bước nhanh về phía Lý Khai Phụng, mà những cá nhân còn lại cũng nhận ra có gì đó bất ổn. Vương Trường Quốc ném tàn thuốc xuống sàn phòng, cũng quên luôn việc giẫm tắt đầu thuốc, mà lập tức phóng đến giường bệnh.
Trên giường, Lý Khai phụng vẫn đang nhắm mắt, trông vô cùng yên tĩnh.
Giang Thành liên tục kiểm tra ống tiêm nối với bình truyền dịch ngay lòng bàn tay của Lý Khai Phụng; chất dịch bên trong nhỏ xuống vô cùng chậm, hầu như phải mất đến 7 - 8 giây mới nhễu xuống một giọt.
Trông cứ như có một lực cản nào đó, ngăn không cho chất thuốc tiến vào máu.
Quả nhiên...
Cô ta đã tử vong.
Ngồi gần với cô ta nhất, Vy Vy vươn tay ra, run rẩy thăm dò hơi thở của Lý Khai Phụng. Ngay sau đó, cô ấy run rẩy lùi người lại liên tục.
Gương mặt của Vy Vy chứa đầy một nỗi sợ hãi không tên.
"Tại sao... Tại sao lại như vậy?" Vy Vy thất thanh nói: "Chỉ mới cách đây nửa tiếng, cô ta còn..."
"Người y tá từng đến đây trước đó có vấn đề." Lâm Uyển Nhi bảo.
Chuyện đến bây giờ đã rất rõ ràng rồi. Có người mạo danh y tá đến đây, tiêm cho Lý Khai Phụng một loại thuốc vô danh nào đó.
Mà sau khi thẩm thấu loại thuốc này vào, mạng sống của Lý Khai Phụng đã tan thành hư vô.
"Người y tá kia đến đây vào khoảng mấy giờ?" Nhìn chằm chằm vào Vương Trường Quốc, Giang Thành hỏi.
"Khoảng... Khoảng nửa tiếng trước." Rõ ràng, Vương Trường Quốc thuốc cơ mà,
Ai mà ngờ, đối phương đến đây là để đoạt mệnh.
Giang Thành nhẩm tính. Cách đây nửa tiếng cũng là lúc mà nhóm của hắn và Hòe Dật rời đi không lâu, thế là người y tá kia đã đến ngay.
Hiển nhiên, chính là thừa dịp nơi này vắng người thì kẻ đó mới ra tay.
"Người y tá đó có dáng vẻ thế nào?" Giang Thành hỏi: "Nếu gặp lại, anh có thể nhận ra hay không?"
Nghe thế, Vương Trường Quốc bèn nuốt nước miếng, nhìn sang Vy Vy: "Kẻ đó mang khẩu trang, mà tôi đứng xa. Cậu hỏi cô ấy đi."
Vy Vy cũng vừa định thần lại, sau cái chết của Lý Khai Phụng: "Tôi cũng không rõ." Cô lắc đầu: "Người y tá đó đeo khẩu trang, đội mũ hình thuyền trên đầu. Kẻ đó che khuất hơn một nửa gương mặt, mà lại còn... Vì tôi chỉ chăm chăm chú ý vào chị Phụng mà thôi, nên... Tôi đâu có ngờ là..."
Giang Thành cũng hiểu. Ý của cô ta là, cô không bao giờ lường trước được biến cố sẽ xảy ra vào thời điểm đó.
Mà hiện tại, Lý Khai Phụng chết rồi.
Chết trước mặt bọn họ.
Mà hai nhân chứng có mặt tại hiện trường cũng không rõ hung thủ là nam hay nữ.
Nhưng thay vì để ý đến cái chết của Lý Khai Phụng, điều mà Giang Thành quan tâm lúc này chính là thân phận của hung thủ. Hay nói đúng hơn, hung thủ vẫn là người, hay ma quỷ?
Nếu là quỷ thì dễ hiểu.
Nhưng nếu đó là người... Vậy vụ này càng lúc càng phức tạp hơn rồi.
Điều này chứng tỏ rằng, ngoại trừ chủ nhiệm Tề quyết tâm diệt quỷ, trong bệnh viện này còn một thế lực khác đang hỗ trợ cho con quỷ kia.
Thế lực đó biết rõ nhóm mình đến đây giúp chủ nhiệm Tề trừ quỷ, thế nên chúng mới lạnh lùng ra tay với nhóm của mình.
Tóm lại, vấn đề khẩn cấp lúc này là cần phải điều tra rõ xem, rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra trong bệnh viện lúc trước.
Và cả thân phận của quỷ nữa.
"Đi thôi." Giang Thành quay đầu, nói với Vy Vy khi cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào Lý Khai Phụng: "Đừng trì hoãn thời gian nữa. Chúng ta cần ra ngoài tìm manh mối."
Đỗ Phong im lặng nuốt ực một cái; anh ta quay sang Giang Thành, hỏi: Ý của Đỗ Phong là làm sao xử lý thi thể Lý Khai Phụng.
Vốn dĩ Giang Thành định bảo là cứ mặc kệ đi, vì dù sao thì khi cả nhóm quay lại đây là cái xác ấy không chừng đã biến mất rồi. Nhưng nếu bảo thế, sẽ dễ bại lộ thân phận người chơi kỳ cựu của hắn.
Mà đúng lúc này, nhóm Hòe Dật vừa về đến.
Vừa mở cửa, bọn họ đã nhận ra sắc mặt của mọi người trong phòng rất ảo não.
Sau khi hỏi thăm, hóa ra nhóm Hòe Dật cũng chạm mặt cô y tá trẻ bưng khay y tế kia. Bọn họ thận trọng đi lướt qua bên cạnh Dụ Ngư, cũng trùng hợp trông thấy chiếc băng dán đánh số phòng bệnh được đặt trên khay y tế của cô ấy.
Gọi lại cô y tá này, sau dăm ba lời trò chuyện, Hòe Dật cũng nhận ra là nơi đây có thể đã phát sinh biến cố, thế là vội vàng quay lại.
Suy nghĩ một hồi, Hòe Dật cũng có phán đoán giống Giang Thành. Anh ta bèn bảo mọi người tách nhau ra, vừa thăm dò bệnh viện, vừa đi điều tra thêm thông tin.
Ngoài cửa sổ, bầu trời rất âm u. Có vẻ như, sắp có một cơn bão lớn đổ bộ vào.
"Giờ ngẫm lại, tên chủ nhiệm Tề kia trông rất bất ổn. Mọi người không nên tin lời gã nói." Hòe Dật nhìn sang Giang Thành: "Anh Giang, tôi phải ra ngoài điều tra manh mối, có thể sẽ gặp nguy hiểm. Anh..."
"Tôi không đi." Trước tiên, Giang Thành quyết đoán từ chối. Ngay sau đó, hắn lại giả vờ nhỏ bé đáng thương, vừa bất lực vừa sợ hãi: "Tôi sợ lắm, nhà tôi còn vợ trẻ con thơ, tôi..."
"Để tôi đi với anh." Tào Dương xung phong nhận việc.
Quan sát nhanh về thể trạng của Tào Dương, Hòe Dật gật đầu: "Quyết định vậy đi. Tôi và Tào Dương sẽ đi đến quán ăn và siêu thị gần đây để tìm hiểu tình hình. Các người ở lại bệnh viện để điều tra manh mối nhé."
Đứng ngay vị trí này, nếu nhìn xuyên qua cửa sổ thì có thể trông thấy một dãy nhà trệt nằm cách tòa nhà bệnh viện không quá xa.
Dãy nhà trệt ấy khá đơn sơ, cac bảng hiệu được treo ở đó đều là dùng sơn vẽ nghuệch ngoạc, đa phần là những cái tên khá cũ kỹ.
Quán ăn Hỷ Khách Lai, nhà nghỉ Ca Lạp...
Tiếp theo, Hòe Dật liếc nhìn đồng hồ trên tường: "2 tiếng sau, chúng ta tập hợp tại đây."
"OKI" "Vậy, phải xử lý cô ấy thế nào?" Dụ Ngư hơi lo lắng: "Cứ để cô ấy ở đây à?"
Xảy ra án mạng không phải là một chuyện nhỏ. Nếu bị bệnh viện phát hiện, e là sẽ gặp phải phiền toái lớn.
Nhưng trông Hòe Dật khá bình tĩnh. Đầu tiên, anh ta dùng chăn phũ kín cả thi thể của Lý Khai Phụng. Sau đó, cùng sự giúp đỡ của Giang Thành, cả hai nhét thi thể vào trong tủ quần áo.
Làm thế, chỉ cần không mở tủ quần áo ra là sẽ không phải trông thấy thi thể ấy.
Sau đó, Hòe Dật bèn giải thích rằng, thế giới này khác với thế giới thực. Cứ đặt thi thể ở đây, chẳng mấy chốc cô ta sẽ biến mất.
"Đừng hỏi tôi vì sao." Hòa Dật thở hắt ra, bất lực nhìn về mọi người: "Vì dù có hỏi thì tôi cũng chẳng biết đường nào mà trả lời. Tôi chỉ biết kết quả."...
Sau khi tách nhóm, Hòe Dật bèn dẫn Tào Dương rời khỏi tòa nhà chính của bệnh viện. Thừa dịp chưa mưa lớn, cả hai dự định đi hỏi thăm xung quanh. Các hộ kinh doanh lâu năm này ắt hẳn sẽ phải biết gì đó...
Lên tầng trên cùng đám người còn lại, khi vừa đến tầng 4 thì Giang Thành đã trông thấy một bóng lưng quen thuộc.
Trong một căn phòng được ngăn cách bởi một lớp cửa kính, hắn nhìn thấy người y tá ban nãy.
Ngay trên vách tường cạnh bên có dán một dòng chữ - Trạm y tá.
"Mọi người đi vòng vòng xem xét thử đi, nhưng đừng đi quá xa. Một tiếng đồng hồ sau, tập hợp tại đây." Căn dặn xong, Giang Thành bèn chầm chậm tiến đến người y tá kia.
"Anh Giang... Đó giờ đều như vậy à?" Dụ Ngư hỏi nhỏ.
Vừa đến thế giới này, cách đây không lâu còn có đồng đội vừa tử vong nữa, thế mà Giang Thành còn có hứng thú tán gái à? Dụ Ngư tỏ vẻ mình khó có thể hiểu được hành vi này.
Cốc...
Cốc... Cốc...
Giang Thành gõ cửa kính hai lần.
Đang ngồi xoa bả vai với phần lưng hướng về phía Giang Thành, vừa nghe thấy âm thanh gõ cửa, người y tá kia bèn quay lại, đúng dịp trông thấy gương mặt của Giang Thanh đang áp sát vào mặt kính.