Chương 461: Một người phụ nữ
Chương 461: Một người phụ nữChương 461: Một người phụ nữ
"Xin hỏi, có chuyện gì à?" Kéo cửa ra, người y tá hỏi.
"Không có gì, anh chỉ là đi dạo mà thôi." Giang Thành cực kỳ không khách sáo mà lách người vào trong, ngồi xuống một chiếc ghế gỗ. Hắn nhìn cô y tá bằng một đôi mắc cực kỳ quyến rũ, sau đó nói: "Tiện thể ghé thăm em”
"Ghé thăm em?" Người y tá nhấp nháy mắt một cách khó chịu, tiếp đó là lí nhí hỏi: "À phải rồi, trước đó là người bác sĩ nào đến chích thuốc cho bệnh nhân vậy? Có phải do chủ nhiệm Tề chê em chậm chạp hay không? Nhưng lúc nãy đúng là em rất bận đấy, chứ không phải cố ý trì hoãn thời gian đâu."
"Gần đây, nhiều đồng nghiệp xin nghỉ quá, thế nên em bận tối tăm mặt mũi." Trông cô có vẻ rất lo lắng về thái độ của chủ nhiệm Tầ.
"Không sao." Giang Thành tỏ vẻ chẳng bận lòng: "Anh sẽ giải thích với chủ nhiệm Tề dùm em. Đây là do anh đến quá vội, không có thông báo trước cho em."
Thấy Giang Thành hiểu lý lẽ như vậy, hai hàng chân mày đang nhíu chặt căng thẳng của cô bắt đầu giãn ra. Cô có ấn tượng vô vùng tốt với Giang Thành.
Ban nãy chưa chú ý quá nhiều, thế nên ấn tượng của cô về Giang Thành chỉ là hành động lén lén lút lút trên hành lang ban nãy.
Mà hiện tại, hai người đứng rất gần nhau. Cô đột nhiên nhận ra một chuyện, người đàn ông này cực kỳ đẹp trai nha. Hắn có một hàng mi cong, một đôi môi lúc nào cũng nhoẻn nhẹ một nụ cười, mà khi cười lên lại có một cảm giác thân thiết tựa như anh trai nhà bên.
Khiến cô cảm thấy thực sự thoải mái.
"Tình hình của bệnh nhân thế nào rồi?" Cô nàng hỏi: "Có ổn hơn chưa?"
Giang Thành suy nghĩ về dáng vẻ cuối cùng của Lý Khai Phụng, một hồi lâu sau mới đáp: "Cô ấy ngủ rất yên lành."
"Vậy thì tốt." Cô y tá thở phào nhẹ nhõm.
"Hửm?" Dường như nhận ra một chuyện gì đó khó mà chấp nhận nổi, Giang Thành đột ngột kéo tay cô bé, giở giọng trách cứ: "Tại sao tay em có nhiều vết thương vậy?"
Trên tay cô y tá quả thật có một vài vết thương nhỏ, nhưng cũng đã kết mài rồi. Bị một người đàn ông xa lạ nắm tay, cô nàng vô thức muốn rút tay lại. Tuy nhiên, sức nắm của Giang Thành khá chặt, không để cô nàng có cơ hội vùng vẫy thành công.
"Còn đau không?" Nhìn bàn tay nhỏ bé này, Giang Thành cau mày hỏi.
"Em không... không đau."
"Mới đến đây thực tập à?" Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô bé, Giang Thành đã đoán ra ngay.
"Dạ." Cô nàng gật đầu, ngượng ngùng lấy ra một miếng thẻ nhựa từ trong túi áo.
Phía sau miếng thẻ ấy có một chiếc kẹp sắt nhỏ, dùng để kẹo miếng thẻ nhựa kia vào vạt áo.
Đó là thẻ đeo ngay ngực dành cho nhân viên y tế nơi đây.
Giang Thành quan sát kỹ một thoáng; cô nàn này tên là Triệu Như, và ngay phần chức vụ có ghi là 'y tá thực tập'.
"Em mới vừa tốt nghiệp được 2 tháng. Đây là công việc đầu tiên của em." Cô nàng thủ thỉ: "Chủ nhiệm Tề bảo, nếu em đạt kết quả tốt trong kỳ thực tập này, vậy sẽ được nhận vào làm chính thức tại bệnh viện."
"Thế nên..." Cô ngẩng đầu, nhìn Giang Thành bằng một ánh mắt ẩn giấu ý vị cầu xin.
Giang Thành hiểu rõ; cô đang lo là mình sẽ đi bắt lỗi cô với chủ nhiệm Tầ.
"Em giỏi như vậy, chắc chắn sẽ được nhận làm chính thức mà." Giang Thành cổ vũ.
Sau đó, Giang Thành lại chủ động bói chỉ tay cho Triệu Như, cuối cùng còn phán định là gần đây Triệu Như sẽ gặp vận hạn, chính là hạn hoa đào.
Hai người càng trò chuyện nhập tâm hơn, mà Triệu Như cũng buông bỏ dần sự ngượng ngùng, bắt đầu mở rộng ra nhiều đề tài tán gẫu hơn.
Giang Thành bảo, đàn ông bình thường sẽ có 8 múi cơ bụng, nhưng bản thân hắn lại luyện tập ra được múi thứ 9 nằm bên dưới 8 múi cơ kia. Triệu Như lắc đầu không tin, thế là Giang Thành thẳng thừng kéo tay của cô nàng, bảo là nếu em không tin thì sờ thử xem sao.
Ngay lúc hai người đang gian gian díu díu mập mờ với nhau, Triệu Như bỗng tình cơ nhìn sang bàn làm việc. Nơi đó có đặt một chiếc đồng hồ báo thức với hình dáng hoạt hình đang chuyển động tí tách.
Ngay lập tức, Triệu Như đột nhiên giật thót cả mình: Tiêu rồi! Muộn mất rồi!" Cô cấp tốc đứng dậy. "Sao thế em?" Giang Thành vẫn còn tỏ vẻ tiếc nuối.
"Em phải đi tiêm thuốc cho bệnh nhân ở phòng 906." Triệu Như lập tức xoay người, bước ra ngoài, trông rõ ràng là đã muộn.
"Anh đi với em." Giang Thành cũng không muốn buông tha cơ hội thăm dò bệnh viện này. Hắn vẫn còn chưa từng ghé đến các khu vực từ tầng 6 trở lên đây này.
Và có một số chuyện, hắn có thể thuận tiện hỏi thăm cô bé.
Rõ ràng, Triệu Như đã do dự một chốc, và sau mấy giây thì bèn miễn cưỡng gật đầu: "Nhưng anh nhớ là đừng nói ai nghe hết nha."
"Em cứ yên tâm."
Sau khi cùng Triệu Như đi lấy thuốc, Giang Thành đề nghị là mình sẽ giúp cô bưng khay y tế, nhưng cô từ chối vì sợ người khác nhìn thấy cảnh này.
Lúc bắt đầu, Giang Thành còn lo lắng là Triệu Như sẽ đi lên tầng trên bằng thang máy. May thay, cô cũng không làm thế, thay vào đó là dẫn Giang Thành leo cầu thang bộ.
"Tại sao không đi thang máy?" Giang Thành tò mò.
Triệu Như nói nhỏ: "Bệnh viện này có tổng cộng 2 thang máy, mà một trong hai thường xuyên bị trục trặc hoài hà. Ngộ nhỡ có cấp cứu, chúng ta lại chiếm mất chiếc thang máy còn lại thì ngại lắm. Còn người bệnh nhân kia thì cũng không phải việc cực kỳ khẩn cấp."
"Hơn nữa..." Dường như nhớ đến điều gì, Triệu Như vừa đi mở miệng nói tiếp thì bỗng chầm chậm khép miệng lại, mà sắc mặt cũng thay đổi hẳn.
"Nếu không phải bận việc gì quá gấp gáp, anh đừng có xài thang máy nha, đặc biệt là buổi tối." Triệu Như nghiêng đầu, căn dặn Giang Thành như vậy.
Rốt cuộc, Giang Thành đoán là mình đã nghe được thông tin mà bản thân đang cần, thế là giả vờ nghỉ hoặc hỏi: "Sao vậy em??"
Do dự một hồi, Triệu Như cũng không trả lời thằng vào câu hỏi, chỉ dặn dò Giang Thành phải nhớ kỹ những gì mình nói.
Không lâu sau, hai người bọn họ đã đi đến tầng 6.
Từ vị trí này, có thể trông thấy được dãy hành lang từng đi qua kia. Các dãy phòng hai bên hành lang đều bị khóa im ỉm, trông vừa cũ kỹ, vừa quái dị.
"Ngộ nghĩnh nhỉ?" Giang Thành thò đầu ngó về phía dãy hành lang kia vài lần: "Vị trí nơi này khá ổn, tại sao mấy căn phòng đó đều bị khóa kín hết "Em cũng không biết." Dường như Triệu Như từng có nghỉ hoặc tương tự. Vừa bưng khay y tế, vừa rẽ qua vào góc ngoặc, sau mấy giây, cô mới mở lời: "Nghe đồn là rất lâu trước đây, nơi đó đã bị bỏ không rồi. Người y tá trưởng từng hướng dẫn công việc cho em đã công tác ở đây suốt 10 năm rồi. Mà khi chị ấy mới vào đây làm việc, nơi này vẫn có trạng thái tương tự như bây giờ."
"Cách đây 10 năm ư..."
"Dạ." Triệu Như xoay người, thúc giục: "Chúng ta đi nhanh lên xíu."
Đến tầng 9, Triệu Như vọt nhanh đến phòng 906 vì đã quá quen đường.
Cửa không khóa, cô chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra.
Rõ ràng, ban đầu Triệu Như cũng không định cho Giang Thành vào trong. Nhưng Giang Thành có biểu hiện rất tự nhiên, lại cực kỳ biết điều.
Nhìn trái nhìn phải một chút, nhận ra hành lang không có một ai, Triệu Như mới ngầm đồng ý để hắn theo vào.
Vừa vào trong, Triệu Như lập tức mở đèn.
Cách bày trí trong căn phòng 906 này hoàn toàn khác với những căn phòng mà bọn họ đang ở.
Nơi đây chỉ có một chiếc giường.
Không có bàn, cũng không có tủ quần áo, thậm chí cả cửa sổ cũng bị một tấm rèm dày cộm che lại một nửa. Không những thế, căn phòng này chẳng có một món đồ vật trang trí này.
Mà ngay bệ cửa sổ để lộ ra kia cũng chẳng có lấy một chậu hoa hay cây cảnh.
Chỉ cần đứng ở đây một hồi, hắn cảm thấy bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Có thể tưởng tượng ra được rằng, nếu không bật đèn sáng lên, thì dù bên ngoài có là trời trong nắng ấm thì nơi đây vẫn chứa đầy bóng tối âm u, khó mà xua tan được.
Trên giường bệnh, có một người đang nằm.
Đứng gần lại để quan sát rõ, đó hẳn là... một người phụ nữ.
Tóc của cô ta đã có dấu hiệu bạc màu, khoảng chừng 50 tuổi, hoặc có thể là hơn.
Người phụ nữ đó trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Nếu không phải tình cờ trông thấy cô ta nhích nhẹ mí mắt, thậm chí Giang “Thành còn nahlï naười phú nữ nàv đã tr vond rầi.