Chương 462: Thời gian
Chương 462: Thời gianChương 462: Thời gian
Điều kỳ lạ hơn nữa chính là, dường như người phụ nữ này đã mất đi khả năng cảm nhận thế giới bên ngoài và không hề có phản ứng gì khi bọn họ đến đây.
Triệu Như đã quen với việc này. Cô bưng khay thuốc đến giường, sau đó bèn vươn tay rút ra một vật giống như giá đỡ từ dưới gầm giường.
Giá đỡ có thiết kế theo kiểu co duỗi và được lắp ráp bên dưới gầm giường.
Khi cần thì kéo ra dùng, dùng xong có thể ép ngược vào gầm giường, vô cùng thuận tiện.
Giang Thành cũng thường xuyên tới bệnh viện, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại thiết kế này.
Đầu tiên, Triệu Như đặt khay y tế lên kệ, sau đó bèn kéo cánh tay của người phụ nữ kia ra khỏi chăn. Tiếp đó, cô dùng bông gòn tẩm cồn để sát trùng.
Sau khi điều chỉnh ống tiêm, cô lập tức tiêm thuốc cho người phụ nữ kia.
Bước tiếp theo, Triệu Như giúp chị ta xoa mặt và kiểm tra mắt.
Mọi hành động đều vô cùng trôi chảy.
Rõ ràng, đây không phải là lần đầu tiên mà cô thao tác thế này.
Giang Thành rất tò mò về người phụ nữ trên giường. Căn phòng này được trang trí rất đặc biệt; giường là một chiếc giường sắt màu xanh, vài chỗ đã xuất hiện rỉ sét.
Nhưng điểm khác biệt chính là, các góc và rào chắn dựng lên trên đầu giường của chiếc giường sắt này đều được quấn băng gạc, tựa như tránh để cô ta bị tổn thương trong trường hợp giãy giụa.
Nhưng nhìn ngược nhìn xuôi, nhìn kiểu nào đi nữa thì Giang Thành vẫn không tin là người phụ nữ này có thể động đậy được.
Cô gái này đã trở thành người thực vật rồi.
Sau khi kiểm tra xong, Triệu Như bèn tiến đến bên cạnh Giang Thành. Hai người cũng tranh thủ tán gẫu bâng quơ, vì trên thực tế là khi gặp tình cảnh người phụ nữ bị bệnh như thế này - cả hai cũng chẳng có tâm tình gì để mà trò chuyện.
"Cô ấy bị làm sao vậy?" Giang Thành hỏi: "Có vẻ như cô ta đã ở đây rất lâu rồi." Nghe vậy, Triệu Như gật đầu: "Nghe đồn rằng, chị ta bị kích thích gì đó, cuối cùng mới phát điên. Anh nói đúng đấy, chị ta ở đây lâu rồi, cũng ít nhất là 10 năm."
Giang Thành thực sự không ngờ là lâu như vậy. Tuy nhiên, điều khiến hắn hứng thú hơn cả chính là quãng thời gian 10 năm này.
Nếu nhớ không lầm, Triệu Như cũng bảo rằng, các căn phòng ở tầng 6 đã đóng cửa ít nhất là 10 năm... Vậy, giữa hai chuyện này có liên quan gì đến nhau không nhỉ?
Tuy ngẫm nghĩ như vậy, nhưng trên gương mặt của Giang Thành cũng chỉ lộ ra vẻ thương hại đối với người phụ nữ này mà thôi. Liếc nhìn người phụ nữ với đôi mắt trống rỗng trên giường bệnh, hắn xoay người, hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra mà khiến cô ta chịu đựng sự kích thích nặng nề dữ vậy em?"
"Em cũng không biết nữa." Triệu Như lắc đầu.
"Gia đình cô ấy thì sao?" Giang Thành nhìn quanh căn phòng, để rồi nhận ra là dường như chẳng có mấy y tá thường xuyên đến dọn dẹp tại đây.
"Em chưa từng nghe nói là chị ấy có người nhà. Từ xưa đến này, đều là do bệnh viện phân công nhân viên đến chăm sóc chị ấy." Triệu Như bảo: "Người y tá phụ trách trước đó đã nghỉ phép rồi, nên suốt thời gian gần đây thì người chịu trách nhiệm là em nè.
Em lo phần việc tiêm thuốc mỗi ngày, sau đó thì hoặc sớm hoặc muộn sẽ có y tá khác đến đây giúp chị ấy vệ sinh cơ thể..."
Có một số việc khá mệt nhọc, nên Triệu Như không thể xử lý được. Do đó, để y tá nam phụ trách thì hợp lý hơn.
Nhưng vẫn luôn là bệnh viện phân công người...
Nghe được câu này, Giang Thành cảm thấy rất kỳ quái.
Đây là bệnh viện, chứ không phải trại trẻ mồ côi.
Nếu xuất phát từ lý do nhân đạo, bệnh viện sẽ cân nhắc chăm sóc cho cô ta vài tháng, thậm chí là từ 1 đến 2 năm - Giang Thành vẫn có thể hiểu được.
Nhưng suốt 10 năm... Một khoảng thời gian dài như vậy, chẳng lẽ không bất thường à?
Bệnh viện này tốt bụng đến vậy ư?
Đã có dấu hiệu bất thường, tất nhiên phải có nguyên nhân. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Giang Thành chính là, phải chăng bệnh viện đã gây ra sự cố nào đó trong quá trình điều trị, từ đó mới khiến người phụ nữ gặp phải Để giữ vững danh tiếng, bệnh viện đã ký thỏa thuận ngầm với gia đình bệnh nhân. Bệnh nhân sẽ được điều trị miễn phí tại đây, nhưng về phía gia đình phải tuyệt đối giữ bí mật về sự cố kia.
Ngoài ra, còn phải chỉ trả cho gia đình chị ta một khoản phí bịt miệng kếch sù.
Dường như nhận ra sự nghỉ ngờ của Giang Thành, Triệu Như hạ giọng giải thích: "Người phụ nữ này không phải là bệnh nhân trong bệnh viện."
Giang Thành cau mày: "Không phải bệnh nhân?"
"Dạ, không phải đâu ạ." Triệu Như hạ giọng, thần bí nói: "Em nghe người y tá cũ trước đó kể lại, người phụ nữ này cũng từng là y tá trong bệnh viện đấy.
Hơn nữa, chị ấy trông cũng không già như thế này đâu. Hiện tại, chị ấy... cũng khoảng 35 tuổi mà thôi."
"Cô ấy phụ trách khoa nào?" Giang Thành lập tức hỏi.
"Thế thì em không biết rồi." Liếc nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, Triệu Như trả lời.
Dù sao cô cũng mới đến đây, nên làm sao có thể biết rõ hết mọi chuyện được. Tuy nhiên, cô đã cung cấp cho Giang Thành một mạch suy luận hoàn toàn mới.
Trong vô thức, hắn cảm giác được người phụ nữ trong căn phòng này có dính dáng trực tiếp đến chuyện mà mình cần điều tra.
Mặc dù lúc này vẫn chưa có bằng chứng xác đáng.
Trong lọ treo còn rất ít thuốc, ước chừng nửa tiếng sau là cạn sạch. Triệu Như bèn đi tới rút kim ra, sau đó cất vào khay.
Tiếp đến, cô bắt đầu giản lược giúp người phụ nữ sửa sang lại quần áo.
Giang Thành bước tới, thản nhiên hỗ trợ Triệu Như. Dùng giọng điệu như bản thân rất đau lòng với tình cảnh mà người phụ nữ này gặp phải, hắn nói: "Cứ phải giữ nguyên một tư thế thế này trong suốt thời gian dài, đây qua thật không tốt đối với cơ thể của phụ nữ."
Hắn bảo, bản thân cũng biết chút ít về các liệu pháp massage- và không đợi Triệu Như đồng ý - Giang Thành bắt đầu chầm chậm xoa bóp cho người phụ nữ nọ.
Tập trung chủ yếu ở tứ chỉ.
Đầu tiên là cánh tay, sau đó là đôi chân.
Vừa Yoa bón. Giana Thành via ha thấn aiona an Di naười phú nữ kia như thể cô ấy có thể hiểu được vậy.
Triệu Như cũng không ngờ là người đàn ông này lại thiện lương đến vậy.
Đột nhiên, ấn tượng của cô ta đối với Giang Thành đã tốt hơn rất nhiều.
Thông qua việc xoa bóp cho người phụ nữ nọ, ánh mắt của Giang Thành cũng dần dần trở nên rất cổ quái.
Bệnh nhân bị liệt, nằm trên giường lâu ngày thì sẽ bị teo cơ ở các mức độ khác nhau do ít vận động. Ở trường hợp nữ giới, đặc điểm này còn hiện rõ hơn cả đàn ông.
Nhưng điều kỳ quái chính là, cơ tay của người phụ nữ này - đặc biệt là cơ cẳng tay - lại rất rắn chắc.
Phần bắp chuột trên cánh tay cô ta thậm chí còn chắc khỏe hơn cả bắp đùi nữa.
Có phải vì cô ấy vẫn còn có thể cử động phần thân trên hay không.
Giang Thành vẫn không rõ lắm.
Ngoài ra, Giang Thành cũng chú ý tới một chỉ tiết, mu bàn tay của người phụ nữ này có một vài vết kim tiêm, nhưng không tính là quá nhiều.
Mà những vết kim tiêm hiếm hoi này lại còn khá mới.
Ắt hẳn là gần đây mới tiêm thuốc.
Bệnh nhân có thể chất không tốt, vết thương sẽ tương đối chậm lành. Giang Thành phán đoán rằng, những vết tiêm này chỉ xuất hiện không quá 1 tháng.
Một tháng...
Khoảng thời gian này gần như trùng khớp với thời điểm mà chủ nhiệm Tề bảo là có chuyện ma quái xuất hiện. Giang Thành híp mắt, cảm thấy sự việc càng ngày càng thú vị.
Sau khi kiểm tra tình hình cơ bản xong, Giang Thành nhẹ nhàng đặt cánh tay của người phụ nữ vào trong chăn, sau đó từ từ đứng dậy. Hắn nhìn người phụ nữ này bằng ánh mắt đầy thương hại.
"Cảm ơn anh đã vất vả." Nhìn bộ dáng chăm chú của Giang Thành, từ tận đáy lòng, Triệu Như quả thật tin tưởng hắn là một người tốt. Trong bệnh viện này, các y tá khác cũng không hề tỉ mỉ như hắn.
"Không có gì, anh chỉ cảm thấy cô ấy khá đáng thương mà thôi. Nếu có thể giúp được, anh cũng sẽ cảm thấy trong lòng mình dễ chịu hơn một chút " Giana Thành chân thành hảo. Sau khi thu dọn khay y tế và kiểm tra xong là mình không để quên lại bất cứ thứ gì, Triệu Như bèn bảo Giang Thành rời khỏi đây: "Đi thôi anh."
Tự như bị cảm động trước hành vi của Giang Thành khi nãy, trên đường trở về, Triệu Như bỗng thay đổi kế hoạch, bảo là muốn đi sang một phòng trực y tá khác, bảo bọn họ quan tâm nhiều hơn đến bệnh nhân nơi đây.
Lúc nấy, Triệu Như đã nhận ra là bộ quần áo mà người phụ nữ kia đang mặc có chút bẩn, dường như đã lâu không được thay mới.
Đối với một người phụ nữ quá đáng thương như thế, rõ ràng là chị ta khuyết thiếu một người đàn ông kiên nhẫn như Giang Thành ở cạnh bên chăm sóc.