Chương 463: Bữa trưa
Chương 463: Bữa trưaChương 463: Bữa trưa
Bệnh viện còn nhiều phòng trống hơn dự kiến. Mở cửa ra, hắn trông thấy có vài người đàn ông đang ngồi quây quần, cùng nhau đánh bài trên giường.
Nhìn trang phục của họ, đây ắt hẳn chính là nhóm y tá mà Triệu Như đã nhắc đến.
Nơi này không giống như địa phương mà bọn họ được quyền tụ tập. Bởi vì, căn phòng này sạch sẽ quá mức; ở gần cửa sổ còn có vài cột phơi quần áo to tướng.
Bên trên còn có quần áo và ga trải giường màu trắng đang mắc vào.
Trên đường đến đây, họ cũng đi ngang qua một nơi giống như phòng chứa nước, vì hành lang lắm lem đầy các vết nước ướt sũng.
Thấy Triệu Như xuất hiện, một người đàn ông mặc đồ y tá đứng dậy, lo lắng bước tới hỏi: "Y tá Triệu, có chuyện gì à?"
"Ngô Cương đâu?" Nhìn quanh một vòng, Triệu Như không tìm được người mình muốn tìm.
"Cậu ấy đi lấy đồ giặt cho bệnh nhân rồi." Người đàn ông đáp.
Vừa dứt lời, một người đàn ông khác bước tới từ bên ngoài cửa. Cậu ta là một người đàn ông với dáng dấp phổ thông, nước da ngăm đen, có lẽ khoảng ngoài 20 tuổi, trông tương đối khỏe mạnh.
Giống như người đàn ông trước đó, cậu ta có vẻ hơi lo lắng khi nhìn thấy Triệu Như: "Y tá Triệu, cô..."
"Ngô Cương, có phải gần đây anh khá là lười biếng hay không?"
"Không có nha." Ngô Cương mở to mắt đôi mắt vô tội.
"Vậy tại sao không thay quần áo cho bệnh nhân phòng 906?" Triệu Như hỏi: "Nếu có lần sau, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên."
"Đừng đừng." Ngô Cương giải thích: "Y tá Triệu, nghe tôi giải thích trước đã. Mỗi ngày, tôi đều đến đổi đồ một lần mà, hoặc sớm hoặc muộn thôi. Một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi tối."
"Vậy hôm nay anh đã thay đồ cho chị ta chưa?"
"Thay rồi mà." Ngô Cương thề thốt: "Tôi đi cùng với anh Lưu kia mà. Nếu không tin, cô hỏi anh ấy xem."
"Nhưng tại sao quần áo bệnh nhân lại bẩn thế?"
"Ôi trời ơi!" Ngô Cương dang hai tay ra, bất lực nói: "Y tá Triệu à, về ngã ra khỏi giường thì sao? Có lẽ như thế nên quần áo mới bị dính bẩn đấy!"
Nói xong, dường như Ngô Cương nhớ đến chuyện gì đó, thế là bỏ chạy về một hướng nọ. Và chỉ một phút sau, cậu ta quay lại với một bộ đồ bệnh nhân trên tay.
Giang Thành lập tức nhận ra, trông bộ đồ này y hệt với bộ đồ mà người phụ nữ kia mặc.
Có vẻ như đúng là đã được thay quần áo sạch sẽ rồi.
Bộ trang phục này được may từ vải sọc caro trắng xanh, đường nét khá thô, mũi kim chỉ may vá cũng không được trau chuốt; hiện nay, trên thị trường khá là hiếm thấy.
Đứng trước màn trình diễn của Ngô Cương, Giang Thành trông thấy rất nhiều bụi bẩn dính trên bộ đồ bệnh nhân này. Thậm chí, ống tay áo cũng đã chuyển thành màu đen, có cảm giác như bộ đồ này đã chà sát trên sàn nhà nhiều lần vậy.
"Chị ấy lại té xuống khỏi giường à?" Nghe vậy, Triệu Như nhíu nhẹ chân mày.
"Không phải sao?" Ngô Cương nói: "Không đúng à? Một người khỏe mạnh như vậy nhưng lại phát bệnh, đây chẳng phải là làm tình làm tội người khác ư?
Hồi sáng sớm, chúng tôi có vào phòng 906. Khi đó, chị ta đã nằm ườn trên giường và ngủ say mất rồi. Cô nói xem, chúng tôi nên làm gì bây giờ?
Cũng không thể nào trói gô chị ấy vào giường được?" Ngô Cương tỏ vẻ bất lực.
Giờ đã biết được toàn bộ sự việc, Triệu Như cũng không lãng phí thời gian nữa. Sau khi nhắc nhở Ngô Cương là phải thường xuyên đến đó kiểm tra, cô bèn dẫn theo Giang Thành rời khỏi nơi này.
Lúc rời đi, Triệu Như cũng không quên nhắc nhở Ngô Cương đừng quá ham chơi đánh bài, vì hành vi này là không được phép trong bệnh viện. ...
"Em này, người phụ nữ kia... Chị ấy vẫn còn có thể cử động được ư?" Giang Thành tò mò hỏi. Kể từ khi rời khỏi phòng y tá ban nãy, hắn đã nhận lấy việc mang khay y tế giúp cho Triệu Như.
Dọc theo cầu thang, Triệu Như rẽ vào một góc ngoặc; hai người đã quay trở lại hành lang tầng 4: "À..." Triệu Như dừng lời một chút rồi nói: "Em chưa từng nghe nói như vậy trước đây. Tình huống này chỉ mới phát sinh gần đây mà thôi. Thỉnh thoảng, chị ấy sẽ ngã xuống dưới giường, lại còn co giật một cách khó hiểu nữa." "Ban đầu, em còn tưởng là có gì đó kích thích chị ấy. Nhưng cuối cùng, em cũng không tìm ra được nguồn cơn của sự kích thích." Triệu Như thở dài: "Em đã báo cáo vấn đề này với chủ nhiệm Tề rồi. Nhưng mà, chủ nhiệm Tề cũng không nói gì thêm, chỉ căn dặn em chú ý nhiều hơn và nhớ đến tiêm thuốc cho chị ấy mỗi ngày."
Nghe đến đây, Giang Thành đột ngột chững lại bước chân
Chủ nhiệm Tầ...
Lại là gã ấy.
Tuy thế, Giang Thành vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh, không để lộ bất cứ khác thường gì. Vẫn là câu được câu mất tán gậu với Triệu Như, hắn còn lơ đãng hỏi: "Chủ nhiệm Tề có quen biết với người phụ nữ đó à?"
"Em cũng không rõ." Triệu Như vừa xoa nhẹ cánh tay của mình, vừa trả lời: "Đừng có thấy chủ nhiệm Tề trẻ tuổi mà lầm nha anh. Anh ta cũng là một cán bộ kỳ cựu của bệnh viện đó."
Nói xong, Triệu Như nghiêng đầu, nghỉ ngờ hỏi: "Chẳng phải anh cũng quen biết chủ nhiệm Tề à? Sao anh không đỉi hỏi anh ta đi?"
"Anh ấy cứ suốt ngày bận rộn như vậy, còn giúp bọn anh chuyển viện nữa, đủ phiền phức rồi." Giang Thành lập tức đổi chủ đề, nhẹ nhàng phàn nàn: "Ai mà ngờ anh ấy lại sắp xếp cho bọn anh một căn phòng tồi tàn đến thết"
"Mấy căn phòng ở tầng 6 để trống lâu rồi, chẳng có ai ở cả." Trông Triệu Như cũng rất là nghỉ hoặc đối với vấn đề phòng ốc này, nhưng cô cũng không dám nói ra nói vào sau lưng chủ nhiệm Tề, vì chỉ cần một câu nói của gã là cô sẽ phải cuốn gói rời khỏi đây ngay. Cuối cùng, Triệu Như đành trả lời cho có lệ: "Có lẽ do anh ta muốn mọi người bình tâm dưỡng bệnh đấy. Tầng 6 rất yên tĩnh, lúc bình thường sẽ chẳng có ai lên làm phiền cả."
"Ừ, có lẽ anh ta cũng có ý tốt như vậy." Giang Thành đột nhiên cười nói.
Trở lại trạm trực y tá, vẫn chỉ có mỗi mình Triệu Như trực ở đây.
Triệu Như bảo rằng, còn có một vài y tá khác, nhưng bọn họ đều ở tầng dưới rồi. Tầng bên dưới có rất nhiều phòng bệnh, thế nên nếu không có gì đột xuất thì bọn họ sẽ không lên trên này.
Công tác ở tầng trên này, chủ yếu là cô cần phải làm thêm một số việc lặt vặt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt là đã gần 11:00 giờ. Do ngoài trời đang mưa, nên trông không gian có chút mờ mịt. Tạo nên cảm giác cứ như sắp sập tối vậy.
Nếu hỏi quá nhiều thì sẽ khiến Triệu Như nghỉ ngờ, thế nên Giang Thành lại bắt đầu "thả dê", trêu ghẹo một hồi, cũng chọc cho cô nàng cực kỳ vui vẻ.
Càng trò chuyện, hai người càng trở nên thân thiết, đồng thời cũng không nhận ra là có một vài người khác đã xuất hiện gần đó.
Vy Vy, ở bên cạnh là Đỗ Phong, đầu tiên là liếc nhìn đến bóng lưng của Giang Thành trong trạng thái mặt mày hơn hở, sau đó bèn âm thầm liếc sang Lâm Uyển Nhi.
Đề rồi nhận ra Lâm Uyển Nhi cũng chỉ im lặng mà nhìn, chẳng có vẻ gì bất mãn cả.
Tựa như cô ta đang xem xiếc vậy.
Nhưng cũng có người tỏ vẻ bất mãn ra mặt: "Cậu ta đang làm cái quái gì vậy?" Vương Trường Quốc tức giận nói: "Chúng ta đang liều lĩnh tìm kiếm manh mối khắp nơi, còn cậu ấy ngồi ở đây cua gái à?"
"Đây là phương pháp mà anh ta dùng để tìm kiếm manh mối đấy ư?"
"Có lẽ... Phương pháp của anh ấy khác với chúng ta." Dụ Ngư đứng cạnh Lâm Uyển Nhi bảo: "Có thể là do anh ấy muốn điều tra gì đó từ lời kể của người y tá kia..."
Mới vừa nói được một nửa, Dụ Ngư đành ngậm miệng lại. Bởi vì, mọi người đều nhìn thấy Giang Thành nắm lấy tay của người nữ y tá kia rồi chậm rãi vuốt ve, miệng liếng thoắng không ngừng, trông cực kỳ cao hứng.
Quá chướng mắt, Vương Trường Quốc lập tức bước đến gõ vào cửa kính; động tác của anh ta khá mạnh bạo, khiến cả lớp kính đều phải run nhẹ lên.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt dài sọc của Vương Trường Quốc, Giang Thành cũng chẳng hề lo lắng tẹo nào. Hắn thản nhiên mở hộp cơm của Triệu Như ra, bên trong chính là phần cơm trưa của cô nàng.
Đây là bữa trưa mà cô đã mang theo từ sáng sớm; cả cơm và đồ ăn đều rất đơn giản. Về cơ bản, Giang Thành vừa nhìn là đã chẳng muốn ăn.
Không những thế, nhiệt độ ngày hôm nay khá thấp, nên cơm canh đều đã nguội lạnh hết rồi.
Nhìn sơ qua một lượt, Giang Thành cũng không hề trả hộp cơm lại. Thay vào đó, hắn thẳng thừng bật giá cầm tay lên, cầm chặt trong tay mình rồi đứng lên, nhìn Triệu Như bằng ánh mắt đầy mong đợi và nói: "Ước gì anh được ăn phần cơm này. Anh muốn nếm thử tay nghề của một cô nàng ho† irl xem coi có non khôndI"