Chương 464: Hóa ra là thế
Chương 464: Hóa ra là thếChương 464: Hóa ra là thế
Nghe vậy, Triệu Như trông có vẻ hơi lúng túng một thoáng. Cô tự biết rõ tài nghệ nấu nướng của mình; nếu chẳng do ăn quán ngoài quá đắc đỏ, cô cũng chẳng bao giờ muốn tự nấu như thế này.
Hơn nữa, chẳng hiểu sao cô lại chẳng hề lo lắng về việc bản thân mình sẽ đói vì bữa trưa bị lấy đi như vậy.
Mà chỉ chăm chăm lo lắng về việc tài nấu nướng của bản thân bị người ta chê.
Rất có thể sẽ để lại ấn tượng xấu đối với người đàn ông trước mặt.
"Vậy..." Triệu Như vừa định mở miệng, thì trông thấy ngay ánh mắt đầy mong đợi của Giang Thành.
Mãi đến khi kết thúc, cô cũng chẳng thể nói ra được lời từ chối.
Cứ thế mà trơ mắt nhìn hộp cơm của mình bị Giang Thành cuỗm đi rồi.....
"Chúng ta đi đâu đây?" Dụ Ngư hỏi.
Giang Thành đi phía trước dẫn đường, trông có vẻ là muốn lên lầu.
"Phòng 604," Giang Thành thuận miệng đáp: "Tôi cần quay về tìm ít thứ. Nếu các người không đi, vậy có thể chờ tôi ở tầng dưới."
Nhẩm tính thời gian, nhóm Hòe Dật ắt hẳn cũng sắp trở về.
Vương Trường Quốc đã sớm chướng mắt Giang Thành, thế nên cũng chẳng thèm nói câu nào, xoay người đi ngược trở xuống ngay tức khắc.
Sau khi chào hỏi một câu với mọi người, Dụ Ngư cũng bước theo Vương Trường Quốc. Trái ngược với một tên 'newbie' như Giang Thành, đi theo một tay chơi kỳ cựu như Hòe Dật rõ ràng là càng đáng tin cậy hơn.
Không những thế, nhóm Hòe Dật đi lâu như thế mà còn chưa trở về, rõ ràng là có thu hoạch gì đó.
Lại đi qua hành lang tầng 6 một lần nữa, cái cảm giác ngột ngạt kia lại hiện rõ mồn một.
Bên ngoài, trời bắt đầu mưa. Sắc trời âm u nặng nề, cộng với ánh đèn heo hắt, trông nơi này chẳng khác gì đã chuyển sang thời gian ban đêm.
Thỉnh thoảng còn có gió lùa qua, xen vào khe cửa, tạo nên các âm thanh vô cùng kỳ quái.
Đảo mắt qua một cánh cửa nào đó, mặc dù rất tò mò với những căn phòng này, Giang Thành lại tạm thời không định đi thăm dò chúng. Hắn còn phát hiện ra một hiện tượng rất kỳ quái. Trên gần phần trần của mấy căn phòng này, hoàn toàn chẳng có đánh dấu số phòng gì cả.
Khác với những căn phòng khác trong bệnh viện, những khu vực kia đa phần là có treo bảng, hay ít nhất là dán một tờ giấy để mọi người còn biết căn phòng đó là phòng nào, hoặc có chức năng gì.
Hai bên hành lang có tổng cộng gần 20 căn phòng, và đừng nói là đánh dấu, ngay cả số phòng còn không có.
Nhưng từ vị trí căn phòng số 604 của hắn mà ước lượng, vị trí mà hắn đang đứng nơi này có lẽ là phòng số 620, hoặc thấp hơn.
Cũng chẳng rõ năm xưa đã xảy ra chuyện gì khiến nơi này đều bỏ hết mấy tiêu ký đánh số phòng như vậy.
Quay trở lại căn phòng 604 của mình, Giang Thành ngẩng đầu lên.
Tuy đèn trong hành lang không sáng lắm, nhưng nếu so sánh với khu hành lang bên kia thì nơi này sáng hơn rất nhiều. Ít nhất là ánh đèn không hề bị lập lòe, hoặc lúc tắt lúc sáng.
Mở cửa ra, mọi thứ bên trong phòng vẫn chẳng có gì thay đổi.
"Anh Giang." Đỗ Phong xoa nhẹ cánh tay: "Anh đang nhìn gì thế?" Do khí trời, nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, khiến anh ta cảm thấy hơi lạnh.
"Không có gì."
Bước vào phòng, Đỗ Phong tiến đến cạnh bình nước ấm, lấy cho mình một ly nước nóng đầy.
Ly nước đang bốc lên một làn khói mờ mịt.
"Cầm để ấm tay thì được, đừng có uống." Giang Thành xoay một vòng trong phòng, mở lời nhắc nhở: "Coi chừng bị bỏ thuốc độc."
Nghĩ đến cái chết của Lý Khai Phụng và người y tá không rõ thân phận kia, Đỗ Phong tái mét cả mặt. Anh ta lại nhìn vào ly nước nóng trong tay, dù nhìn ngược nhìn xuôi thế nào thì vẫn cảm giác là nó có vấn đề.
"Dụ dỗ người ta rồi moi ra được thông tin gì rồi?" Ngồi trên giường đối diện Giang Thành, Lâm Uyển Nhi hỏi.
Giang Thành kể sơ qua về tình huống mà mình đã gặp, nhưng cũng cố tình qua loa ở một vài chỉ tiết. Hắn không có thói quen nói rõ hết mạch suy nghĩ của bản thân.
Đương nhiên, nếu chỉ có mỗi hắn và Lâm Uyển Nhi ở đây, vậy sự tình sẽ càng đơn giản hơn nhiều.
"Phòng 906 có một người phụ nữ bị liệt toàn thân à?" Vy Vy nhíu mày: "043 eâ cái đó còn đước đích thân chủ nhiêm Tầ cắt e1 naười chăm sóc t2" "Hắn là như vậy." Giang Thành nhìn cô, bảo: "Mà đã suốt 10 năm rồi."
Ngoài cửa sổ, sấm chớp đang vang lên đì đoàng.
"Nhưng tại sao chủ nhiệm Tề không nói chuyện này cho chúng ta biết?" Cầm ly nước nóng trong tay, Đỗ Phong chen lời: "Anh ta chỉ chăm chăm hối thúc chúng ta tìm ra thứ kia rồi tiêu diệt nó."
Lâm Uyển Nhi sửa nhẹ làn tóc rối bên thái dương, cười nói: "Xem ra, tên chủ nhiệm Tề này không những biết con quỷ ấy là ai, cũng biết luôn cả mục đích của con quỷ ấy hiện ra là để tìm anh ấy."
Thông qua quá trình tán gẫu với một vài bên nhân khác, đám người Lâm Uyển Nhi cũng biết là gần đây chẳng có vụ án mạng nghiêm trọng này xảy ra, ít nhất là không có ai tử vong cả.
Nhưng cả thân nhân của những bệnh nhân xung quanh cũng phản hồi rằng, có một số hiện tượng kỳ quái xuất hiện trong bệnh viện vào một tháng gần đây.
Tần suất xin thôi việc của cả bác sĩ và y tá tương đối cao. Vào ban đêm, dù có chuyện khẩn cấp thì cũng khó mà tìm được nhận viên bệnh viện; từng có vài bệnh nhân phận lòng mà đi phàn nàn rồi.
Một vài người khác có điều kiện hơn thì đã chuyển viện.
Về phần nguyên nhân, chẳng ai có thể nói rõ ràng được, mà bệnh viện đưa ra lời giải thích cũng khá hàm hồ.
Hiện tại, chỉ có thể khẳng định được một chuyện, là mối quan hệ giữa chủ nhiệm Tề và con quỷ này rất bất thường. Có lẽ là do chủ nhiệm Tề, nó mới tử vong.
Lúc này, các manh mối vẫn còn rất lộn xộn. Giang Thành định ưu tiên xác định trước một số vấn đầ.
Sắc trời bên ngoài càng lúc càng ảm đạm. Nhìn về phía cửa phòng, Giang Thành đứng lên, nhìn sang Đỗ Phong, bảo: "Giúp tôi một tay."
Giang Thành đi đến cạnh cửa, Đỗ Phong lập tức tiến đến cạnh hắn.
Tuy trong hành lang vẫn có đèn, nhưng ở phía sâu hành lang lại tối đen như mực. Nhìn về hướng đó một hồi lâu, ai nấy đều có cảm giác tựa như bóng tối đang tiến gần về phía mình.
Đỗ Phong bỗng nhiên có một linh cảm không lành.
Anh ta bèn chầm chậm quan sát xung quanh hành lang, đặc biệt là khoảng cách giữa hai cánh cửa của các căn phòng.
Giang Thành vẫn còn một ít nghi hoặc, vì dựa theo bước chân của hắn thì cao lắm là bước không quá 10 bước - hắn đã có thể đi từ cánh cửa Nhưng đêm qua,"thứ ấy" đã bước tổng cộng 23 bước.
Chẳng những thế, âm thanh bước đi cũng rất bất bình thường, tựa như là chỉ dùng chân mà ma sát từng chút một trên mặt đất vậy.
Tưởng tượng thử xem... Vào đêm qua, cách nhau một lớp cửa, một con quỷ không rõ mặt mày cứ ma sát bước nhỏ từng chút một, lần lượt băng ngang qua từng căn phòng hòng tìm ra bọn họ.
Chỉ mới nghĩ đến đây thôi mà ai nấy đều phải hít sâu một hơi.
Nhưng vấn đề then chốt không phải ở chỉ tiết này.
Mà liên quan đến... cái bóng.
Ban đầu, Giang Thành còn tưởng rằng nó là một con quỷ không đầu. Nhưng hiện tại, hắn đã hình thành nên một dòng suy nghĩ mới mẻ.
"Anh Giang." Đỗ Phong nói nhỏ: "Tôi vào trong nhé... Tôi... lạnh quá."
Nhưng Giang Thành không cho anh ta cơ hội đó. Hắn lập tức đóng cửa từ phía bên ngoài. Đến thời điểm này, giữa hành lang chỉ còn mỗi hắn và Đỗ Phong mà thôi. Cũng vì thế, mà sắc mặt của Đỗ Phong trông vô cùng đặc sắc.
Ra hiệu bảo Đỗ Phong lui về phía say, Giang Thành bèn học theo tư thế đêm qua của con quỷ kia, nép sát người ở trước cửa: "Tắt đèn đi." Hắn nói vọng vào bên trong phòng.
Vài giây sau, đèn trong phòng tắt ngấm.
"Có nhìn thấy cái bóng của tôi hay không?" Giang Thành hỏi.
"Có thấy." Giọng nói của Lâm Uyển Nhi vang lên từ bên trong phòng.
Cách nhau một cánh cửa, Vy Vy cúi đầu, nhìn về phía nguồn sắt hắt qua bên dưới khe cửa - rõ ràng là bên ngoài đang có hai thứ gì đó đen ngòm che chắn lại.
Ắt hẳn là đôi chân của Giang Thành.
Kế tiếp, Giang Thành ngồi xổm xuống, tiếp tục hỏi: "Giờ thì sao?"
"Vẫn thấy." Lâm Uyển Nhi bảo: "Nhưng diện tích che kín càng lớn rồi."
Cuối cùng, trước ánh mắt nghỉ hoặc của Đỗ Phong, Giang Thành nằm sát xuống đất, kiểu nằm sấp cả người. Hắn nghiêng đầu sang một bên, mà đôi mắt của hắn cũng vừa vặn nhìn xuyên qua khe cửa: "Vậy, bây giờ thì sao?"
Một hồi lâu sau, Lâm Uyển Nhi mới trả lời: "Không nhìn thấy được." Dừng lời một chút, cô nói tiếp: "Y hệt như tình huống đêm qua."