Chương 465: Nhảy lầu
Chương 465: Nhảy lầuChương 465: Nhảy lầu
Một lúc sau, dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt Đỗ Phong đột nhiên thay đổi.
Giang Thành đứng lên, suy đoán táo bạo trong lòng hắn, đang từng chút một biến thành hiện thực.
Cái thứ đêm qua... có lẽ không phải là quỷ.
Mà là người.
Là người phụ nữ nằm liệt giường ở phòng bệnh 906.
Bởi vì cơ chân bị teo, cho nên cô ta chỉ có thể bò về phía trước như một con rắn, cũng chính vì điều này mà sức mạnh chỉ trên của cô ta mới phát triển như vậy.
Điều này cũng có thể giải thích cho việc khoảng cách giữa hai cánh cửa ngắn như vậy, nhưng thứ kia lại phải đi 23 bước.
Bởi vì cô ta không hề đi bộ mà chỉ là bò từng chút một về phía trước.
Cũng chính vì thế, mà quần áo của cô ta mới bẩn đến vậy.
Lúc đó, hộ lý nửa đùa nửa thật nhặt quần áo lên và nói rằng chúng bẩn như thể bị lau trên sàn nhà vậy.
Quả thực.
Nó đã là lau sàn nhà.
Hơn nữa còn là lau từ tầng 9 xuống tầng 6, rồi lại lau trở về.
Nhưng... điều Giang Thành tò mò hơn chính là, tại sao cô ta phải làm như vậy?
Cùng lúc đó, Giang Thành còn liên tưởng cái tên đã giả mạo làm y tá.
Lý Khai Phụng chính là chết trong tay tên này.
Nhưng sau đó, Giang Thành lắc lắc đầu, bác bỏ ý kiến này.
Giết chết Lý Khai Phụng không thể là người phụ nữ ở phòng bệnh 906.
Cho dù cô ta có thể nguy trang rất tốt, nhưng cơ bắp teo tóp ở chân cũng không thể lừa được người khác.
Giang Thành cho rằng, cho dù người phụ nữ có thể đứng lên, vậy thì tư thế và hành vi đi lại, nhất định cũng cực kỳ khó khăn, ít nhất vẫn có sự khác biệt rõ rệt với người bình thường.
Huống hồ... còn phải mang theo một khay y tế có chai treo bên trong. Điều này có thể không phải là vấn đề lớn đối với người bình thường, nhưng đối với cô ta, thì điều đó không hề dễ dàng.
Hơn nữa, Vy Vy và Vương Trường Quốc còn ở lại trong phòng chỉ là không có kinh nghiệm, chứ cũng không đần.
Bọn họ không thể nào không nhìn ra sơ hở rõ ràng như vậy.
Vì vậy... bọn họ không thể là cùng một người.
Y tá đến giết bọn họ kia, có thể là người, cũng có thể là quỷ thật.
Cánh cửa đã mở ra, Đỗ Phong người đang cảm thấy sau lưng như có một lớp băng mỏng lập tức chui vào, nghĩ lại hành động vừa rồi của Giang Thành, trong lòng anh ta có một cảm giác bài xích không thể nói ra.
"Sắp đến giờ rồi." Vy Vy nhỏ giọng nhắc nhở.
Thời gian đã hẹn ước với Hoè Dật và những người khác là 2 tiếng sau.
Bên cạnh giường bệnh có một chiếc tủ đầu giường rất nhỏ, trên đó có một chiếc điện thoại màu đỏ kiểu cũ, Giang Thành lấy từ trong túi ra một tấm thẻ nhỏ, bấm số gọi.
Sau khi gọi điện xong, mấy người rời khỏi phòng, quay trở lại tầng hai.
Vừa tới cửa đã thấy Hoè Dật và Tào Dương vội vàng chạy lại.
Sau khi hai nhóm người gặp nhau, mỗi bên đều giới thiệu những manh mối mình thu thập được.
Tào Dương có thể chất rất khỏe mạnh, mỗi tay đều mang theo một thùng nước khoáng, xem ra là y tá thần bí kia đã báo động cho bọn họ.
Hoè Dật nói bắt đầu từ bây giờ, mọi người đừng uống nước từ bình giữ nhiệt mà bệnh viện đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ nữa.
Sau khi nghe Giang Thành giới thiệu các tin tức xong, ánh mắt của Hoè Dật và Tào Dương đều phát sinh thay đổi.
Một lúc sau, Tào Dương mới lên tiếng: "Chúng tôi đã đến hỏi thăm ở mấy quán cơm đã mở ở đây rất lâu, hỏi bọn họ xem gần đây bệnh viện có xảy ra chuyện gì đặc biệt không."
"Lúc đầu mọi người đều nói không, nhưng có một người chủ của quán ăn sáng đã vô tình nhắc đến một sự việc như vậy." Tào Dương nhìn Giang Thành với vẻ mặt kỳ quái: "Không phải là xảy ra gần đây, mà là từ 10 năm trước."
"Mười năm trước, khi trời vừa mới tờ mờ sáng, người chủ quán ăn sáng kể rằng anh ta vừa mở cửa cuốn của quán mình đã nghe thấy có người hét lên từ hướng bệnh viện." trên tầng xuống."
"Lúc đó người chủ quán quá sợ hãi, ngã xuống là một người đàn ông, nghe nói đã chết ngay tại chỗ."
Tào Dương nói đến đây thì dừng lại vài giây, sau đó nhìn Giang Thành nói: "Sau đó người chủ quán đã chỉ cho chúng tôi vị trí người đàn ông rơi xuống, là ở tầng 6, đại khái ... đại khái là ở xung quanh đây."
Tào Dương chỉ tay về phía hành lang.
Giang Thành nhìn về phía ngón tay của anh ta, đại khái là ở gần hành lang bỏ hoang.
Người đàn ông có lẽ là đã rơi từ một căn phòng bị khóa xuống.
"Có biết là tại sao không?" Giang Thành hỏi.
"Cụ thể thì không rõ." Tào Dương nói: "Về sau người chủ quán cũng từng tìm người nghe ngóng qua, nhưng trong bệnh viện truyền thông rất chặt chẽ, cuối cùng chỉ biết người đàn ông hình như đã giết người, sau đó biết không còn hy vọng trốn thoát, nên đã nhảy lầu tự tử".
"Sau khi giết người, lại tự sát?"
"Ừm." Tào Dương gật đầu: "Người chủ quán đó đã nói như vậy."
"Sau đó, cảnh sát cũng đã đến, nhưng sau khi điều tra một hồi lại rời đi, cũng không bắt giữ ai hết." Hoè Dật nói: "Chắc là tự sát không sai đâu."
Trong phòng tạm thời rơi vào trầm mặc.
10 năm trước...
Người đàn ông đã giết người trong bệnh viện, cuối cùng tự sát bằng cách nhảy từ phòng của tầng 6 xuống.
Bệnh viện cực kì kín tiếng về vấn đề này.
Căn phòng ở tầng 6 bị bỏ hoang.
Một y tá phát điên, nhưng lại được bệnh viện chăm sóc suốt 10 năm.
Còn có chủ nhiệm Tề, người tìm bọn họ đến, không quan tâm việc điều tra chân tướng, một lòng chỉ muốn loại bỏ quỷ.
Manh mối rất lộn xộn, nhất thời không tìm được đầu mối nào.
Hiện tại ưu tiên hàng đầu là tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra trong bệnh viện 10 năm trước.
Còn cả... người bị người đàn ông đó giết là ai?
"Người bị giết kia..." Dụ Ngư ngẩng mặt lên, nhẹ giọng hỏi: "Có khi nào là quỷ trong bệnh viện không?" Nhưng có một điều khó hiểu là, người không phải là do chủ nhiệm Tề giết thì ông ta đang sợ cái gì?
"Chẳng lẽ chuyện giết người này, cũng có liên quan đến chủ nhiệm Tề?" Vy Vy hỏi.
Hoè Dật sờ sờ cằm nói: "Có lẽ chúng ta có thể thay đổi suy nghĩ theo cách khác, quỷ có thể không phải là người bị giết, mà là người đàn ông sau khi giết người nhảy lầu tự tử"
Là một ý tưởng rất đặc biệt, nhưng Giang Thành cảm thấy không giống.
Manh mối hiện tại chỉ có bấy nhiêu, bàn luận thêm cũng vô ích, Giang Thành tính toán thời gian, cảm thấy cũng tương đối rồi, nên nói muốn ra ngoài tìm manh mối.
Hoè Dật cũng có suy nghĩ tương tự, anh ta không muốn đợi đến khi trời tối mới hành động.
Bên ngoài trời đang mưa rất to, bầu trời cực kỳ u ám, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không mà cả bệnh viện cũng đều bị bao phủ trong bầu không khí u ám.
Trở lại trạm y tá trên tầng bốn, thông qua cửa kính, Giang Thành tình cờ nhìn thấy Triệu Như đang dọn dẹp hộp cơm xốp trắng trên bàn, ở góc bàn còn đặt một bó hoa bách hợp.
Giang Thành đi tới gõ cửa kính của trạm y tá.
Triệu Như bị giật mình vì tiếng động, nhưng khi cô quay lại và nhìn thấy đó là Giang Thành, đôi mắt liền sáng lên.
Sau khi cửa mở ra, Giang Thành cực kì không khách khí đi vào: "Thơm quá!" Hắn mỉm cười nói.
Nghe vậy, khuôn mặt Triệu Như hơi đỏ lên, cô nói bằng một giọng rất đặc biệt: "Cảm ơn anh đã gửi bữa trưa đến, còn có ... hoa bách hợp nữa."
Đồ ăn đều do Giang Thành gọi điện thoại bảo một quán ăn gần bệnh viện làm, hoa cũng là do Giang Thành dặn dò mua, thẻ gọi đồ ăn do chủ nhiệm Tề đưa, nói muốn ăn gì đều có thể gọi điện thoại.
Quán ăn sẽ sắp xếp người giao tới.
Đến cuối cùng, thanh toán vào tài khoản của anh ta là được.
Với những người như vậy, Giang Thành chưa từng khách sáo.