Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 466 - Chương 466: Trở Lại

Chương 466: Trở lại Chương 466: Trở lạiChương 466: Trở lại

Gọi cho Triệu Như 5 món, hai món thịt, hai món rau và một món canh, mỗi món đều được chu đáo chia thành hai hộp đựng.

Những phần còn lại, quán ăn sẽ gói lại, còn có thể mang về nhà ăn tối.

"Lấy mất bữa trưa của em, thật sự áy náy quá." Sau khi ngồi xuống, Giang Thành mỉm cười nói: "Nhưng mà anh không nhịn được, muốn nếm thử đồ ăn do em tự tay nấu."

Nghe vậy, khuôn mặt của Triệu Như càng đỏ hơn, hai tay cô nắm lấy vạt áo đồng phục y tá màu trắng, cúi đầu thấp giọng nói: "Em nấu ăn không ngon đâu."

"Nói linh tỉnh nào." Giang Thành chớp chớp mắt, lời nói chân chính: "Anh cảm thấy rất ngon, nếu như có thể, ngày mai anh vẫn muốn ăn."

Giang Thành đang chú ý khống chế nhịp điệu, đối với một người lăn lộn trong hộp đêm như hắn mà nói, mọi thứ mà hắn làm đều không có chút vết tích nào là biểu diễn, hắn đang là chính mình.

Trải qua một thời gian ngắn tiếp xúc, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Trong lúc trò chuyện, Giang Thành cũng nói bóng nói gió về chuyện trong bệnh viện, đáng tiếc Triệu Như mới đến, có rất nhiều chuyện cũng không biết rõ.

Nhưng cô đồng ý sẽ giúp Giang Thành lưu ý.

"Nếu như nhất định phải nói cái gì kỳ lạ..." Triệu Như do dự một chút, sau đó nói: "Thật ra em cũng gặp phải một chuyện."

Nhưng có vẻ như cô cũng không chắc chắn lắm.

Giang Thành giả vờ tò mò, bảo cô nói thử xem.

Triệu Như kể rằng khi cô mới đến bệnh viện, chủ nhiệm Tề đã sắp xếp để cô tiêm thuốc cho bệnh nhân ở phòng 906, mấy lần đầu đều là do chủ nhiệm Tề dẫn cô đến.

Trong lúc cô đang tiêm thuốc cho bệnh nhân, chủ nhiệm Tề ở bên cạnh quan sát.

Nói đến đây, sắc mặt Triệu Như có hơi thay đổi, như thể cô không hiểu ra điều gì, trong đó cũng có một chút lo lắng.

Nhưng giây tiếp theo, một bàn tay đặt lên mu bàn tay cô, bàn tay đó rất lớn, lại rất ấm áp, Triệu Như ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lấp lánh của Giang Thành. Nỗi lo lắng của Triệu Như ngay lập tức biến mất.

Cô nói với Giang Thành rằng khi chủ nhiệm Tề đi cùng cô tiêm thuốc, cô có một cảm giác kỳ lạ khó tả, sự chú ý của chủ nhiệm Tề dường như hoàn toàn không hề đặt lên trên người cô.

Nói chính xác hơn, khi cô tiêm thuốc cho bệnh nhân, điều mà chủ nhiệm Tề quan tâm không phải là kỹ thuật của cô mà luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của bệnh nhân.

"Cảm giác đó giống như..." Triệu Như cau mày: "Giống như đang quan sát, quan sát phản ứng của bệnh nhân."

"Nhưng bệnh nhân làm sao có thể có phản ứng gì?" Triệu Như nói: "Cô ấy đã phát điên, hoàn toàn mất đi ý thức, không có phản ứng với kích thích bên ngoài."

"Mất khoảng một tuần thì chủ nhiệm Tề mới để em đi một mình."

Triệu Như nói đến đây thì dừng lại, vẻ mặt có chút bối rối.

Giang Thành rất tự nhiên cầm cốc nước của cô, sau đó đưa qua.

Sau khi Triệu Như nhận lấy, cô nhấp một ngụm nước nhỏ.

Có thể nhìn ra, cô không hề khát mà chỉ muốn bình tĩnh lại.

Giang Thành cũng không thúc giục, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang vội như mèo gãi.

Triệu Như mím môi mấy lần rồi nói: "Sau đó thì em làm theo chỉ dẫn của chủ nhiệm Tề, mỗi ngày đều tiêm thuốc cho cô ấy."

"Nhưng..." Triệu Như đổi giọng, ánh mắt nhìn Giang Thành cũng khác hẳn lúc trước, tựa hồ ký ức này đối với cô có chút khó khăn: "Một ngày nọ, sau khi em lấy thuốc xong, trên đường mang đi tiêm, ở góc rẽ chỗ từ tầng 8 đến tầng 9, vì không chú ý nên đã bị trượt chân một cái."

"Lọ thuốc bị rơi vỡ."

Vẻ mặt của Triệu Như rất phiển muộn, giọng điệu cũng rất nhỏ: "Em không dám nói với chủ nhiệm Tề, em đến đây để thực tập, hơn nữa còn chưa đầy hai tuần, em sợ... em sợ..."

Thấy Triệu Như căng thẳng, Giang Thành xoa xoa mu bàn tay của cô, an ủi nói: "Anh hiểu, em cũng không muốn điều này, có đúng không?"

Xem ra, ngày hôm đó sau khi làm vỡ lọ thuốc, Triệu Như đã không hề báo với chủ nhiệm Tề.

"Sau đó thì sao?" Giang Thành nhỏ giọng hỏi.

Triệu Như nghe vậy hít một hơi thật sâu nói: "Tiếp theo là đến ngày ở phòng 906."

"Hôm đó bên ngoài trời đang mưa." Triệu Như nhớ lại: "Trời mưa rất to, suốt đêm không tạnh, bầu trời bên ngoài thật u ám."

"Nếu không bật đèn trong phòng, cũng chẳng khác gì ban đêm."

Nói đến đây, Triệu Như vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xem ra thời tiết hôm đó cũng giống như hôm nay, mây đen ngoài cửa sổ như muốn làm sập bầu trời.

"Em đến phòng bệnh 906, mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, bệnh nhân nằm trên giường, nằm ngửa, mắt mở to, nhìn thẳng lên trần nhà".

"Em đã quen với việc cô ấy như thế này rồi. Từ ngày đầu tiên nhìn thấy, cô ấy đã như vậy rồi." Triệu Như nói.

"Thời tiết hôm đó rất xấu, tâm trạng em cũng không được tốt. Cuối cùng, sau khi tiêm xong, em đi rút kim ra. Nhưng vừa rút kim ra thì có một tiếng sấm sét bên ngoài rất lớn, làm em giật bắn mình."

"Ngay sau đó, đèn trong phòng lóe lên vài lần rồi tắt hẳn".

"Bên trong căn phòng cực kì tối."

"Vì đang cầm kim trong tay nên phản ứng đầu tiên của em là nhanh chóng cất kim đi để tránh vô tình chích vào bệnh nhân".

"Nhưng vừa lúc em đưa tay chạm vào vị trí của khay y tế, em... em đã sờ thấy một bàn tay!" Nói đến đây, hô hấp của Triệu Như đột nhiên trở nên gấp gáp.

Cô nhìn Giang Thành, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi: "Nhưng em nhớ rõ ràng đó là nơi đặt khay y tế, hơn nữa... hơn nữa tay của bệnh nhân... tay của bệnh nhân vẫn còn đang nằm trong tay em!"

Đặt mình vào hoàn cảnh đó, Giang Thành cũng cảm thấy khá đáng sợ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, an ủi nói: "Có phải là do em đã quá căng thẳng rồi không?"

"Người ta thường có những suy nghĩ lung tung trong bóng tối." Giang Thành mỉm cười và nói với giọng bình tĩnh.

"Không đâu!" Triệu Như lập tức nói: "Em có thể chắc chắn, em đã chạm phải một bàn tay, hơn nữa..." Dường như nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cơ thể cô bắt đầu run rẩy: "Bàn tay đó lạnh lắm, giống như bị đông cứng trong băng vậy."

"Sau đó thì sao?"

Nghe Giang Thành lên tiếng, Triệu Như lập tức nhìn hắn, ánh mắt khác hẳn trước đó- "Lai có môêt tia sét nữa tới" Giona nói của Triêu Như run run: "Với khoảnh khắc ánh sáng đó, em đã nhìn thấy... em đã nhìn thấy người phụ nữ đó, cô ấy đang nhìn em!

"Mắt cô ấy đã cử động, con ngươi của cô ấy chuyển động nhìn về phía em!"

"Ai đang nhìn em?" Giang Thành hỏi: "Người phụ nữ trên giường bệnh kia sao?"

"Ừm." Triệu Như kích động nói: "Cô ấy... còn nói với em nữa!"

"Cô ấy nói..." Triệu Như vô thức nắm lấy tay Giang Thành, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt hắn: "Cô ấy nói cô ấy trở lại rồi!"

Một lúc sau, ngoài cửa sổ có một tia sét lóe lên.

Ngay sau đó có tiếng sấm vang lên.

Bên ngoài trời đổ mưa như trút nước.

Triệu Như có vẻ vô cùng sợ hãi, toàn thân không khỏi run rẩy, Giang Thành không ngừng an ủi cô, thậm chí còn để cô dựa vào mình.

Một lúc sau, tâm trạng của Triệu Như mới ổn định trở lại, sau đó cô tựa hồ cảm thấy hành động vừa rồi của mình và Giang Thành có chút quá thân mật, vì thế bèn lùi về phía sau.
Bình Luận (0)
Comment