Chương 467: Suy đoán
Chương 467: Suy đoánChương 467: Suy đoán
"Sau đó em đã ngất đi, khi tỉnh dậy, thì đang nằm trên giường bệnh ở tầng dưới rồi." Triệu Như nhớ lại: "Y tá chăm sóc em nói rằng, chủ nhiệm Tề tình cờ đi ngang qua, đã phát hiện ra em, rồi cống em ra ngoài."
"Sau đó thì sao?" Giang Thành dịu dàng hỏi.
"Sau đó chủ nhiệm Tề biết em đã tỉnh, liền tới thăm, hỏi em đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Như cổ họng bất giác cuộn lên, nhìn về phía Giang Thành nói.
"Em đã không nói với anh ta những chuyện này, phải không?"
Triệu Như gật đầu, hạ giọng nói: "Em nói với anh ta là, em vô tình bị ngã."
"Có lẽ... có lẽ đúng là do em đã quá căng thẳng." Dường như cũng cảm thấy nói chuyện này với Giang Thành quá đột ngột, đối phương sẽ không thực sự tin chuyện kỳ quái như vậy.
Triệu Như tìm một đường lui cho mình.
Giang Thành cũng không đi sâu vào vấn đề này nữa, mà chuyển chủ đề: "Thuốc mỗi ngày đều là..."
"Thuốc đều được lấy từ phòng thuốc." Triệu Như giới thiệu: "Thuốc đều là do chủ nhiệm Tề đã chuẩn bị sẵn từ trước, để ở phòng thuốc, em chỉ cần đi lấy là được."
"Thuốc đều là do chủ nhiệm Tề chuẩn bị sao?" Giang Thành trở nên hứng thú.
"Đúng." Triệu Như thấp giọng nói: "Cái này cũng là do em tình cờ biết được."
Có thể thấy, Triệu Như thực sự đang bối rối về người phụ nữ trong phòng bệnh cũng như mối quan hệ giữa người phụ nữ đó và chủ nhiệm Tề.
Nhưng so với những nghi ngờ, công việc cuối cùng vẫn quan trọng hơn.
Với tư cách là thực tập sinh, cô chỉ muốn ở lại và làm việc trong bệnh viện.
Mà tất cả những thứ này đều nằm trong tay chủ nhiệm Tề.
Vì vậy cô không dám chất vấn chủ nhiệm Tề chứ đừng nói đến việc đắc tội với anh ta.
Nhưng thông qua lời nói của Triệu Như, Giang Thành dần dần đã chỉnh lứ ra môêt mach euv nahĩ. mặc dù khâng rõ ràng lắm. nhị#na cá thể nói hắn đã có phương hướng đại khái.
Đầu tiên, chính là chủ nhiệm Tầ.
Anh ta và bệnh nhân ở phòng 906, cũng là cựu y tá của bệnh viện, rõ ràng là có quen biết nhau.
Hơn nữa không chỉ quen biết.
Mối quan hệ giữa hai người chắc hẳn rất tệ, hoặc là cô y tá này đã bắt được thóp của chủ nhiệm Tề.
Chủ nhiệm Tề không muốn cô tỉnh dậy nữa.
Hơn nữa, suy ra từ nhiều manh mối khác nhau, Giang Thành đã khôi phục lại những gì Triệu Như đã trải qua.
Mười năm trước, vì chuyện gì đó mà cô y tá bị kích động đến phát điên.
Ít nhất thì lúc đó chắc hẳn là đã thực sự phát điên.
Mà chủ nhiệm Tề cũng có liên quan đến chuyện này.
Nhưng cách đây không lâu, cô y tá này thực sự đã tỉnh dậy từ trạng thái thực vật.
Giang Thành cho rằng chuyện này có thể có liên quan đến con quỷ xuất hiện.
Nhưng khi chủ nhiệm Tề phát hiện y tá có dấu hiệu tỉnh lại, anh ta rất lo lắng nên bắt đầu cố ý tiêm thuốc an thần cho cô.
Nhưng không biết vì lý do gì, anh ta không tự mình làm mà thay vào đó tìm đến Triệu Như và nhờ cô giúp mình tiêm thuốc cho người phụ nữ.
Đây là lý do tại sao chủ nhiệm Tề rất lo lắng khi Triệu Như tiêm mấy mũi đầu tiên.
Anh ta lo lắng người phụ nữ này sẽ đột nhiên tỉnh dậy và nói ra bí mật nào đó không thể cho ai biết.
Nhưng sau đó khi thấy người phụ nữ này không có gì kỳ lạ, anh ta mới yên tâm, rồi chỉ bảo Triệu Như đến một mình.
Nhưng không ngờ, ma xui quỷ khiến thế nào, một ngày nọ, Triệu Như đã làm vỡ lọ thuốc, vì sợ bị phạt và mất việc nên không dám nói với chủ nhiệm Tề.
Kết quả là thuốc an thần hết tác dụng, người phụ nữ trên giường bệnh đã tỉnh dậy dưới sự kích thích của sấm sét khi Triệu Như đi tiêm vào ngày hôm sau.
Sau đó nói với Triệu Như: "Cô ấy... trở lại rồi." Từ này, Giang Thành nghĩ, chắc là ám chỉ quỷ.
Nhìn cô gái bên cạnh, Giang Thành không khỏi băn khoăn nếu cô nói với chủ nhiệm Tề rằng cô nghe được lời người phụ nữ đó nói thì sẽ ra sao.
Giang Thành thậm chí còn có suy đoán.
Cô ấy có thể sẽ chết.
Cô y tá này chắc chắn biết điều gì đó, chỉ là hiện tại thần trí không tỉnh táo mà thôi.
Giang Thành cũng đang suy nghĩ có nên đi gặp cô ta nhân lúc không có người hay không, có lẽ có thể moi được chút tin tức, hoặc đợi đến lần sau, cô lại trở về vào ban đêm.
Nhưng rồi, hắn lại từ bỏ giả thiết này trong tâm trí.
Theo những gì Triệu Như nói, cô đã chạm vào một bàn tay không thuộc về hai người có mặt tại hiện trường.
Mà Giang Thành cũng chú ý tới cách dùng từ của cô.
Cô nói bàn tay đó rất lạnh, cực kì lạnh, như thể bị đông cứng trong băng vậy.
Nếu không phải cô ấy sợ hãi và nói những điều vô nghĩa thì bàn tay này chắc là của quỷ rồi.
Lúc đó quỷ đã ở trong căn phòng đó.
Ngay bên cạnh Triệu Như!
Nếu như hấp tấp tiếp xúc người phụ nữ trên giường bệnh, Giang Thành lo lắng sẽ dẫn dụ quỷ tới.
Xem xét tình hình hiện tại, con quỷ này có thù địch với bọn họ, dù sao chủ nhiệm Tề đã uỷ thác bọn họ đến đây, mục đích của bọn họ chính là tiêu diệt con quỷ này.
Sau đó, trong lúc trò chuyện, Giang Thành hỏi về hành lang tầng 6 bỏ hoang.
Nhưng một người vừa mới đến Triệu Như, không hề biết gì về những chuyện này, nhưng cô nói rằng y tá trưởng dẫn dắt cô đã từng cảnh báo cô không có chuyện gì không được đi dạo lung tung trên tầng 6.
Cô hỏi tại sao, nhưng đối phương dường như cũng không rõ lắm.
Câu trả lời cũng rất mơ hồ, có lẽ cũng là do nghe được từ các tiền bối trong bệnh viện.
"Nhưng chị ấy từng nhắc đến một chuyện." Triệu Như ngẩng đầu nhìn Giang Thành với ánh mắt kỳ quái nói: "Chị ấy nói có một buổi sáng đi làm, thứ màu đen."
"Khi gió thổi, nó bay khắp nơi."
"Chị ấy tò mò đi tới xem, phát hiện trong đó có một ít tro tàn sau khi đốt." Nói đến đây, Triệu Như dừng lại, đột nhiên hạ giọng: "Hôm trước đó, là ngày rằm tháng bảy."
Rằm tháng bảy.
Còn gọi là tết Trung nguyên.
Ngoài ra còn có một cái tên được nhiều người biết đến hơn - Lễ cô hồn.
"Tầng 6 hành lang có người đốt tiền giấy?" Giang Thành cau mày.
"Ừm." Triệu Như gật đầu một cách không tự nhiên, sau đó tiếp tục nói: "Hơn nữa mọi người nói chung đều trả lời rằng mỗi lần đi ngang qua tầng 6 đều có cảm giác rất u ám."
"Em chưa bao giờ đi một mình đến đó." Triệu Như nói: "Cho dù có đi, em cũng sẽ đi vòng qua phòng bệnh của anh, không đi qua dãy hành lang đó."
"Anh cũng cố gắng đừng đi đường đó." Triệu Như nhìn sắc mặt Giang Thành, quan tâm nói: "Hay là các anh hãy nói chuyện với chủ nhiệm Tề di, bảo anh ta đổi một phòng khác cho các anh."
"Anh đừng thấy bệnh viện này rất lớn, sau khi tới đây em mới biết, tình hình kinh doanh ở đây thực ra rất bình thường, còn rất nhiều phòng trống."