Chương 468: Nghi ngờ
Chương 468: Nghi ngờChương 468: Nghi ngờ
Nhìn vào ánh mắt quan tâm của Triệu Như, trong mắt Giang Thành hiện lên một cảm xúc kỳ quái, nhưng sau một lát lại chuyển thành tình cảm dạt dào: "Cảm ơn em." Giang Thành nói với giọng cực kì chân thành.
Triệu Như sắc mặt hơi đỏ lên, gật đầu nhận lời cảm ơn của Giang Thành.
Ngay lúc hai người chuẩn bị tiếp xúc thêm bước nữa thì bên ngoài có người đến.
Là một người đàn ông, mặc bộ âu phục kẻ sọc rất cổ điển, còn đeo cà vạt đỏ.
Mặt đầy khí chất của một người nhà giàu mới nổi.
"Này." Người đàn ông đi tới gõ cửa kính: "Đã đến giờ bệnh nhân ở phòng bệnh 309 thay thuốc rồi."
Triệu Như mở cửa kính ra, dùng giọng rất lịch sự giải thích với người đàn ông rằng mình chưa nhận được thông báo, hơn nữa bệnh nhân ở phòng 309 không phải do cô phụ trách.
Bảo anh ta xuống tầng dưới tìm y tá.
Người đàn ông ngước đôi mắt hình tam giác lên, sốt ruột nói rằng mình vừa từ tầng dưới đi lên, y tá ở tầng dưới đã bảo anh ta lên đây.
Còn chưa nói được mấy câu, giọng điệu của người đàn ông đã càng ngày càng tệ.
Sau khi Triệu Như gọi điện xong, cô bảo người đàn ông quay lại phòng bệnh đợi một lát, sau đó đi đến phòng thuốc lấy thuốc rồi đến đó.
"Thế còn được." Người đàn ông lạnh lùng rời đi, phàn nàn: "Nếu như không phải cô còn ít tuổi, tôi đã báo cáo trực tiếp với viện trưởng của các cô rồi."
Giang Thành đoán rằng đối phương có khả năng làm trong lĩnh vực kỹ thuật, vừa mới được thanh toán kinh phí dự án.
"Thành thật xin lỗi." Triệu Như có chút không cam lòng nhìn Giang Thành,"Em phải đi làm việc rồi."
Giang Thành mỉm cười đáp: "Không sao đâu, em bận việc của mình đi, khi nào không bận nữa, anh sẽ lại đến làm phiền em."
Nghe Giang Thành nói như vậy, bước chân của Triệu Như nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Câ đan ñiản don den môêt chút rầi rồi đi. Giang Thành nhìn bóng lưng của Triệu Như, những cảm xúc kỳ quái chôn giấu trong mắt lại lần nữa dâng lên.
Sau khi tiếp xúc với cô gái này, mọi chuyện dường như trở nên đơn giản hơn nhiều.
Chỉ mới chưa đầy một ngày mà cô đã mang đến cho mình rất nhiều điều bất ngờ.
Hơn nữa... mỗi thông tin cô cung cấp cho mình dường như đều là độc lập, không có mối liên hệ cố định với nhau.
Nhưng khi kết nối với nhau thì cuối cùng chúng đều hướng về một người.
Chủ nhiệm Tầ.
Cô ấy mới đến đây được một tháng.
Còn chỉ là một thực tập sinh.
Những thông tin này... có thực sự dễ dàng có được như vậy không?
Nhìn bóng lưng của Triệu Như dần đi xa, Giang Thành không khỏi nghĩ tới một người.
Cũng là một cô gái.
Tiểu Uyển ở trong thanh lâu của phó bản cổ đại.
Người có thể sánh ngang với chị gái Huyền Cơ.
Hai người này cho bản thân cảm giác rất giống nhau.
Đều đang đóng vai mồi nhử, để gậy ông đập lưng ông.
Đương nhiên, cho đến bây giờ Giang Thành vẫn chưa có bất kì chứng cứ gì, đây chỉ là suy đoán của hắn, về phần cụ thể sẽ như thế nào, còn cần tiếp tục quan sát.
Nói không chừng, đây thực chất chỉ là một cô gái giản dị vô cùng may mắn, bị chính mình thu phục thì sao.
Dù sao cũng là số một trong hộp đêm, nên điểm này Giang Thành vẫn có chút tự tin.
Sau khi trở về phòng bệnh 209, mọi người đều tụ tập ại với nhau.
Nhìn thấy Giang Thành đi vào, Hòe Dật đang nói chuyện với mọi người liền đứng dậy giới thiệu với Giang Thành, thông qua chuyến thăm vừa rồi của bọn họ đã nắm được một manh mối rất quan trọng.
Trong bệnh viện có một ông lão, rất có khả năng là biết rõ chuyện đã xảy ra 10 năm trước. "Trước đây phụ trách đốt nồi hơi cho bệnh viện, sau này khi đã lớn tuổi, không có người thân, sức khỏe cũng không tốt, bệnh viện đã giữ ông ấy lại, làm một số công việc lặt vặt."
"Vừa rồi chúng tôi đã tới đó rồi, nhưng còn chưa kịp nói được mấy câu, đã bị đuổi ra ngoài." Tào Dương vẻ mặt cay đắng nói: "Ông ấy nhất định là biết gì đó, chỉ là không muốn nói ra mà thôi."
Ông lão tính tình nóng nảy, thích uống rượu, hiếm khi đi lại với mọi người trong bệnh viện, sống trong một căn phòng nhỏ ở góc tầng một.
Đến cửa sổ cũng không có, đó là một căn phòng tối tăm.
Nghe nói trước đây là nhà kho để lưu trữ đồ đạc.
"Chúng tôi chuẩn bị sẽ đi một lần nữa, lần này chúng tôi sẽ mua rượu." Tào Dương nghiêng người, đưa cho Giang Thành nửa thùng rượu trắng đặt dưới gầm giường.
Xem ra là chuẩn bị chuốc say ông lão, rồi moi tin tức.
Đối với những thứ này, Giang Thành không có gì để nói, nhưng điều hắn không thể nghĩ ra chính là...
"Chỉ vậy thôi?" Giang Thành tiến lên một bước, đưa tay lấy ra một chai, trên đó tìm được một dòng chữ nhỏ, loại rượu này tận 0 độ.
"Rượu 70%, uống suông thôi á?" Giang Thành lắc lắc cái chai: "Anh không gọi thêm chút thức ăn sao?"
Tào Dương ngây người ra: "Chúng tôi... chúng tôi còn chưa kịp đi mua."
"Đậu phộng rang, thịt thủ thái sẵn, rồi gọi thêm một ít món ăn kèm nữa." Giang Thành nói như đang dặn dò: "Cuối cùng lấy thêm hai xách bia."
"Bia cần phải lạnh, càng lạnh càng tốt." Giang Thành nói.
"Chúng tôi hỏi rồi, chủ quán ăn gần đó nói, ông lão này không uống bia, chỉ uống thứ này thôi." Tào Dương cầm chai rượu lên, giải thích.
"Đó là để chúng ta uống." Giang Thành vươn cổ nói.
Nhìn biểu hiện của Giang Thành, Hòe Dật không khỏi cau mày, đây không phải là biểu hiện của một người mới đến ác mộng nên có.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt Hòe Dật lại rất bình tĩnh: "Anh Giang." Hòe Dật nói: "Vậy phải nhờ anh rồi."
"Anh không đi cùng sao?" Giang Thành hỏi.
"Tôi muốn tranh thủ thời gian này, đi ra ngoài dạo vòng quanh một chút." Hòe Dật nói rất chân thành, sau đó anh ta hạ giọng nói tiếp: "Bệnh sẽ rất có lợi cho hành động tiếp theo của chúng ta."
"Như vậy à." Giang Thành có chút khâm phục nhìn Hòe Dật: "Vậy anh nhất định phải cẩn thận một chút, bên ngoài thời tiết..."
Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, Giang Thành không tiếp tục nói nữa.
Nhưng mọi người đều hiểu, bên ngoài trời gần như đã sắp tối hoàn toàn, mây đen bay rất thấp, trông cũng không khác gì màn đêm.
Đám mây đen này như đang đè thẳng xuống trái tim của bọn họ.
Khiến cho mọi người có một cảm giác áp bức khó nói.
Dường như muốn làm dịu bầu không khí đi một chút, Hòe Dật mỉm cười với mọi người: "Thật ra tôi cũng rất muốn đi uống cùng với mọi người, nhưng tôi không uống được, đi cũng uổng công."
"Tửu lượng của anh Giang đây thế nào?" Hòe Dật tò mò hỏi.
Dù sao thì mục đích của bọn họ cũng là làm cho ông lão say rồi thu thập thông tin từng chút một, nếu như ngược lại bị ông ấy chuốc say mà nói ra cái gì không nên nói thì có thể sẽ gặp rắc rối.
Vì vậy bọn họ sớm đã chuẩn bị sẽ là từ sáng sớm chính là luân phiên thay nhau.
"Tượu lượng của tôi ở mức trung bình." Giang Thành xòe tay nói: "Nhưng bạn bè tôi đều nói tôi uống rất tốt."
Nghe vậy, khóe môi Lâm Uyển Nhi khẽ nhếch lên, ánh mắt khẽ phát ra tia sáng nhàn nhạt nhìn khuôn mặt Giang Thành, như thể chỉ cần nhìn hắn là trong lòng cũng vui rồi.
Tào Dương nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi thì miễn cưỡng chắc cũng có thể ứng phó được."
Sau đó mọi người chuyển sự chú ý về phía người đàn ông trung niên, nhưng người đàn ông trung niên lại lắc đầu từ chối: "Sức khỏe của tôi không tốt, không uống được rượu."
Đỗ Phong thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của mọi người, tố chất tâm lý của anh ta quá kém, nhìn dáng vẻ bảo gì nghe nấy của anh ta, Giang Thành cũng không có hứng thú dắt đi.
Sau khi gọi điện thoại, quán ăn cho người mang các món nhắm rượu đến, hai người Giang Thành và Tào Dương xách rượu và đồ ăn đi.
Sợ bị người trong bệnh viện phát hiện, nên còn dùng quần áo bọc vào.