Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 469 - Chương 469: Trịnh Mù

Chương 469: Trịnh mù Chương 469: Trịnh mùChương 469: Trịnh mù

Vốn tưởng rằng sẽ còn mất một lúc thuyết phục, nhưng không ngờ, vừa mở cửa, ánh mắt của ông lão đã bị chai rượu thu hút.

Rồi sau một chút do dự ngắn ngủi, đã mời bọn họ vào trong.

Ba người ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ, trên đầu có một bóng đèn kiểu cũ treo phát ra thứ ánh sáng vàng mờ.

Căn phòng rất bừa bộn, gần như không còn chỗ để đặt chân.

Cả căn phòng bố trí cũng rất có vấn đề, không có cửa sổ, một chiếc giường trải ga bẩn không nhìn rõ màu sắc chất đống trong góc, trên đó có vứt một chiếc áo khoác da màu đen.

Ở vị trí tay áo và cánh tay của chiếc áo khoác da đều đã bị nứt ra, trông rất cũ kỹ.

Cuộc sống nghèo khó của ông lão không cần nói cũng có thể tưởng tượng được ra.

Sau khi ngồi xuống, ông lão rất tự nhiên từ dưới gầm bàn lấy ra mấy cái cốc, ánh mắt nhìn chăm chú vào rượu Giang Thành mang đến.

Giang Thành rất biết điều mở chai rượu ra, sau đó rót cho ông lão đầy một cốc.

Tào Dương cũng không nhàn rỗi, lần lượt mở ra và sắp xếp các món ăn mang theo cùng rượu, đặt ở một vị trí rất thuận tiện cho ông lão.

Ông lão ban đầu còn muốn dè dặt một chút, dùng ánh mắt rất trịnh trọng nhìn Giang Thành nói: "Uống rượu thì được, nhưng nếu hai cậu muốn điều tra bất kỳ tin tức gì, tôi khuyên hai cậu hãy từ bỏ ý định này đi."

"Lão già này nổi tiếng là kín miệng đấy." Ông lão vô cùng chính trực nói: "Nên nói tôi sẽ nói, không nên nói, một chữ tôi cũng sẽ không nói ra, người trong bệnh viện đều biết lão già này là người đáng tin cậy nhất."

"Đúng vậy, đúng vậy." Giang Thành đặt chai rượu xuống khen ngợi: "Chúng cháu chỉ đơn thuần là khâm phục con người ông, muốn cùng ông trò chuyện tán gẫu, để mở mang đầu óc."

Nhìn thấy rượu trong cốc, ông lão lập tức nhấp một ngụm mà không cần phải mời.

Với điều kiện của ông, thường ngày đều chỉ uống những loại rượu chiết rẻ tiền.

Với rượu trắng đóng chai như thế này, ông đã rất lâu không uống rồi.

Đăc hiêt là AÂnag liếc nhìn vị trí bên anh @iana Thành. nơi đó có vẫn còn tận mấy chai nữa.

Ông lão họ Trịnh.

Bởi vì một mắt bị xỉ lò bắn vào khi lò hơi đang cháy dẫn đến thị lực có vấn đề, uống rượu trong thời gian dài, bên mắt có vấn đề gần như đã bị mù.

Một số người trong bệnh viện đều gọi ông là Trịnh mù.

"Lão Trịnh." Giang Thành nâng cốc rượu lên, cười nói: "Chúng ... cạn một cái nào"

"Cạn một cái, cạn một cái!" Tâm tình của ông Trịnh mù khá tốt, cầm cốc rượu lên uống cạn, Tào Dương cực kì tỉnh ý, vội vàng rót thêm.

Rượu mạnh 70 độ tiến vào cổ họng, giống như một dòng nước sôi dội thẳng vào trong, sau đó tràn xuống, cuối cùng thiêu rụi dạ dày.

Tào Dương gần như muốn nôn ra.

May mắn thay, cuối cùng anh ta cũng kìm nén được, vội vàng ăn một miếng thức ăn lớn, vẻ mặt mới dịu lại.

Bên phía Giang Thành thì lại trông như không có chuyện gì.

Trò chuyện trên trời dưới bể với Trịnh mù, chẳng bao lâu, hai người đã bắt đầu thân quen, Tào Dương suốt quá trình không nói được lời nào nên chỉ nghe hai người nói.

Đồng thời, khi mời rượu, thì uống theo.

"Cậu em Giang này!" Trịnh mù nhìn Giang Thành, càng cảm thấy hai người rất có duyên phận với nhau, uống qua uống lại đã không ít, con mắt duy nhất còn tốt cũng bắt đầu mơ màng.

Ông cầm một nắm đậu phộng nhét vào miệng, nhai từng ngụm lớn, hàm hồ nói: "Em có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi..." Trịnh mù ợ một tiếng dài: " Em cứ hỏi đại ca đây!"

"Không có." Giang Thành chậm rãi nếm thử cánh vịt trong tay, mỉm cười đáp: "Hôm nay em tới đây chỉ là để kết bạn với anh Trịnh thôi."

"Nói nhảm!" Trịnh mù nhìn thấy bóng của Giang Thành đã chồng lên nhau rồi, nhưng vẫn kiên trì nói: "Em nhất định phải có chuyện! Nếu như em không có chuyện... Nếu như em không có chuyện, thì em coi đại ca anh đây như người ngoài à!"

Nheo mắt lại, Giang Thành nhổ cánh vịt trong miệng ra, nhìn Trịnh mù rồi cười nói: "Vậy em... chỉ hỏi một câu thôi?"

"Hỏi đi! Phải hỏi!"

Cốc rượu của Trịnh mù đã trống rỗng, nhưng dường như ông ta không miệng.

Thật ra lúc sao Giang Thành đã rất chiếu cố ông ta rồi, mấy cốc cuối cùng rót cho ông đều là nước khoáng mang tới.

Tửu lượng của Trịnh mù này, có không bằng hắn.

Điều này khiến Giang Thành, ban đầu có một số kỳ vọng, lại có hơi thất vọng.

Lấy khăn giấy ra, Giang Thành lau lau tay: "Em sống ở tầng 6, nhưng những phòng ở hành lang khác gần đó đều bị đóng cửa..."

Giang Thành còn chưa nói xong đã nghe thấy Trịnh mù thở dài một hơi, cốc rượu đập xuống bàn vang lên một tiếng: "Haizz-, còn không phải là do chuyện đó gây ra!"

Tào Dương vốn còn đang ngơ ngác, khi nghe thấy có cửa, lập tức lấy lại tinh thần.

Nhưng Giang Thành đã liếc anh ta một cái, Tào Dương hơi hé miệng lại chậm rãi khép lại.

Trịnh mù dừng lại một lúc lâu.

Giang Thành cũng không thúc giục, chỉ chậm rãi uống rượu chờ đợi.

Con mắt còn tốt duy nhất bắt đầu mờ dần, toàn bộ cảm giác của Trịnh mù cũng thay đổi, như thể ông ta đang chìm đắm trong những ký ức quá khứ do ảnh hưởng của rượu.

"Sự việc đó... chắc phải đã hơn 10 năm trước rồi." Trịnh mù nói: "Thời gian trôi nhanh thật đấy, lúc đó sức lực của anh vẫn còn rất tốt, chứ đâu giống như bây giờ."

"18 năm rồi." Trịnh mù như xác nhận nói.

"Sao vậy?" Giang Thành rất tự nhiên hỏi, đồng thời mở cho mình một chai bia khác: "Nơi đó từ 18 năm trước đã đóng cửa rồi?"

"Chuyện này phải bắt đầu nói từ đầu." Giọng của Trịnh mù khác hẳn lúc trước, có chút thăng trầm kỳ lạ: "Hành lang tầng 6 đó... 18 năm trước là khoa tâm thần của bệnh viện."

Nghe vậy, tay cầm cốc rượu lên của Giang Thành chợt khựng lại, sau đó nhấp một ngụm nhỏ.

Khoa tâm thần...

Nghe thôi đã chất chứa đầy những câu chuyện.

"Thật ra, trước khi sự việc đó xảy ra, hoạt động kinh doanh của bệnh viện vẫn rất tốt, có rất nhiều bệnh nhân từ bên ngoài sẽ chọn đến chỗ này Sĩ ở đây đều đã từng du học ở nước ngoài về." Trịnh mù có rất ít kiến thức, có vẻ như những người từng du học đều là những người có quyền lực nhất trong mắt ông ta.

"Một ngày nọ, khi anh đang giao ấm nước nóng cho từng khu thì tầng trên bắt đầu hỗn loạn, có tiếng la hét, có tiếng bỏ chạy, hình như... hình như có người đang gây gổ."

"Anh đang đứng ở trong hành lang thì có người từ trên tầng chạy xuống. Anh nhớ đó là một nữ y tá, trên tay và trên người cô ấy đầy máu, vừa chạy vừa hét lên, nói giết người rồi!"

"Sau đó, trước khi anh kịp phản ứng, đã nghe thấy một tiếng động mạnh ngoài cửa sổ, là một âm thanh của vật mầm rơi xuống, bị bóp nghẹt. Phản ứng đầu tiên của anh lúc đó là có ai đó đã rơi xuống tầng."

"Sau đó anh mới biết, rơi từ tòa nhà xuống là một người đàn ông, anh ta đã giết người, giết vợ của mình, rồi sau đó nhảy lầu."

"Ở phòng bệnh 624."

"624?" Giang Thành hỏi.

"Ừm." Khi nói đến đây, cơn say của Trịnh mù đã tiêu tan đi rất nhiều, dường như sự việc này đã khiến ông rất xúc động: "Vợ của anh ta ở phòng bệnh 624, là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của khoa thần kinh."

"Vợ của anh ta..." Trịnh mù nhìn Giang Thành với đôi mắt đục ngầu, một tay chỉ vào đầu của mình nói: "Vợ của anh ta chỗ này có vấn đầ."
Bình Luận (0)
Comment