Chương 470: Hẫm hại
Chương 470: Hẫm hạiChương 470: Hẫm hại
Nhưng không biết vì sao, sau khi nói ra câu này, Trịnh mù lại không khỏi thở dài.
Cho người ta cảm giác như có điều gì đó muốn nói, nhưng lại... không tiện nói ra.
Giang Thành rót thêm một cốc rượu nữa cho Trịnh mù, nhưng Trịnh mù lại bất ngờ không uống, thay vào đó lắc đầu và thở dài.
"Người phụ nữ này có vấn đề gì sao?" Giang Thành tự mình uống một ngụm.
"Người phụ nữ anh đã biết từ lâu, đã ở đây rất lâu rồi, có lẽ... phải đến hơn một năm, trước đó, vẫn luôn ở phòng bệnh 624."
"Phòng bệnh 624 đó không phải là phòng mà người bình thường có khả năng ở được, cơ sở vật chất bên trong cũng là tốt nhất toàn bệnh viện, muốn vào ở thì phải có mối quan hệ."
"Cô ấy thì hay rồi, ở đó tận hơn một năm."
"Nhưng kỳ lạ là." Trịnh mù cau mày: "Với điều kiện như vậy, nhưng thời gian hơn một năm chưa từng có ai đến thăm, chỉ có bác sĩ và y tá của khoa tâm thần chăm sóc cô ấy."
"Những ngày lễ tết, trong nhà cũng không có ai đến." Nghe giọng điệu của Trịnh mù, ông ta cũng cảm thấy rất kì lạ.
"Ôi da, người phụ nữ này còn trẻ lắm, dung mạo lại càng đẹp hơn. Lúc đó rất nhiều nữ bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều cực kì ngưỡng mộ cô ấy."
"Có rất nhiều người đã bí mật đến để hỏi cô ấy cách chăm sóc mái tóc của mình".
Nghe đến đây, Giang Thành đột nhiên cau mày.
Người phụ nữ này không phải bị tâm thần sao? Tại sao lại, chẳng lẽ việc điều trị đã tiến triển hơn, cô ấy đã có thể giao tiếp bình thường với người khác?
"Không phải như em nghĩ đâu." Nhìn thoáng qua Giang Thành, Trịnh mù lắc đầu, sau đó hạ giọng thần bí nói: "Nói thật với em nhé, người phụ nữ đó... cô ấy hoàn toàn không hề bị điên."
Ánh mắt của Tào Dương nhìn Trịnh mù cũng trở nên kỳ quái, mười phút trước, Trịnh mù chỉ vào đầu mình và nói, chỗ này của người phụ nữ có vấn đề.
Tại sao bây giờ lại nói... người phụ nữ hoàn toàn không hề bị điên. Có phải do ông ta uống nhiều quá rồi không?
Bắt đầu nói chuyện hàm hồ rồi.
Nhưng Giang Thành vẫn rất kiên nhẫn.
"Người phụ nữ này không những không điên mà còn là một người rất tốt." Trịnh mù nhớ lại: "Mỗi lần kết thúc điều trị, cô ấy đều bày tỏ lòng biết ơn đến các bác sĩ và y tá."
"Anh gặp cô ấy mấy lần, lần nào cô ấy cũng chủ động chào anh."
Sắc mặt hắn hơi thay đổi, ngón tay Giang Thành vô thức nắm chặt cốc rượu.
Nếu những gì Trịnh mù nói là đúng, thì Giang Thành tin rằng trải nghiệm của người phụ nữ này không phải là điều trị, mà giống như bị cầm tù hơn.
Lúc này, Trịnh mù trở nên kích động: "Thật là một người phụ nữ đáng thương! Bị người ta hại thành ra như thế, nhưng cuối cùng vẫn không buông tha cho cô."
"Cô ấy bị hãm hại." Giang Thành tựa như có một số ý tưởng.
"Còn không phải sao?" Trịnh mù tức giận nói: "Lúc đó, trong bệnh viện có tin đồn chồng của người phụ nữ đó yêu một người phụ nữ có địa vị đặc biệt cao, đối phương không thể chịu đựng được cô ấy, cho nên anh ta nhờ ai đó đưa ra một đánh giá nhảm nhí, rồi kết luận người phụ nữ bị mắc bệnh tâm thần."
"Như vậy, người phụ nữ tự nhiên sẽ được đưa tới chỗ này, không còn người phụ nữ cản trở, sau đó đôi cẩu nam nữ đó có thể cùng nhau sống tiêu diêu tự tại rồi!"
"Thật là tàn nhẫn mà!" Tào Dương nghe xong nghiến răng nghiến lợi.
Bị đối xử như bệnh nhân tâm thần trong phòng kín như vậy hơn một năm, chuyện như vậy nếu đổi lại là chính mình, e rằng cũng sẽ phát điên.
"Sau đó thì sao?" Sau khi suy nghĩ một lúc, Giang Thành vẫn quan tâm đến những chuyện xảy ra tiếp theo, theo lời của Trịnh mù, người phụ nữ sau đó còn đã bị giết.
"Sau đó cũng không biết thế nào, có người nói rằng tình yêu mới của người đàn ông này đã đề xuất chia tay với anh ta, nhưng người đàn ông trước sau không chịu buông tay. Sau đó, tình yêu mới lại nói những lời nửa đe dọa nửa thờ ơ rằng, nếu có thể khiến vợ của anh ta biến mất mãi mãi thì vẫn còn cơ hội ".
"Sau đó... người đàn ông đó thực sự đã tới, còn mang theo một con "Tàn nhẫn, thật tàn nhẫn quá, lúc đó người phụ nữ vừa mới ăn sáng xong, đang nằm trên giường nghỉ ngơi thì người đàn ông đó xông vào dùng dao một nhát cứa qua cổi"
"Nghe nói máu bắn tung tóe khắp tường, thậm chí cả trần nhà!"
"Lúc đó bệnh viện tổ chức cấp cứu, nhưng thực ra ngay lúc đó người phụ nữ đã ra đi rồi, cho nên bệnh viện chỉ làm theo thủ tục mà thôi. Dù sao..." Trịnh mù nghiến răng nghiến lợi: "Xảy ra chuyện như vậy, bệnh viện cũng có trách nhiệm không thể trốn tránh."
Đó nào chỉ là trách nhiệm không thể trốn tránh, có nói là đồng phạm cũng không quá lời.
Bọn họ hẳn đã sớm biết rõ vấn đề trong này, nhưng không ai lên tiếng, dù sao thì chữa trị một ngày là có thêm một ngày tiền.
Mức phí này chắc chắn cực kì hấp dẫn.
Điều khiến Giang Thành càng ớn lạnh hơn nữa chính là chồng của người phụ nữ đó.
Đã như vậy rồi còn vẫn có thể ra tay giết người, Giang Thành cảm thấy người điên thật sự không phải là người phụ nữ, mà là chồng của cô.
Những gì xảy ra tiếp theo thì đơn giản hơn nhiều.
Người đàn ông không bỏ chạy sau khi giết người phụ nữ.
Anh ta bị chặn lại ở phòng 624 bởi những người chạy đến phía sau.
Cuối cùng, trong cơn tuyệt vọng, anh ta đã tự tử bằng cách nhảy khỏi tòa nhà.
Có thể coi đó là dấu chấm hết cho cuộc đời đầy nhục nhã của anh ta.
Bởi vì sự việc này chắc chắn có thể coi là một vụ bê bối chấn động, một khi bị vạch trần sẽ là đòn chí mạng cho danh tiếng của bệnh viện.
Đó là lý do tại sao bệnh viện giữ im lặng và ra lệnh cho tất cả những người trong cuộc phải giữ bí mật.
"Anh có biết phòng bệnh 906 không?" Lời này vừa nói ra, Giang Thành cũng không còn giấu diếm nữa, hỏi thẳng.
"Người phụ nữ bên trong chính là y tá của khoa tâm thần trước đây." Trịnh mù thở ra và nói: "Không lâu sau khi chuyện này xảy ra, cô ấy đột nhiên phát điên."
"Chắc là bị chuyện này kích thích rồi." Tào Dương biểu hiện cực kì hiểu chuyện.
Nhưng khi nghe được lời nói của Tào Dương, Trịnh mù đột nhiên Dương co rúm người lại.
Căn phòng này vốn dĩ đã tối tăm, hai mắt của Trịnh mù lại cực kì đục.
Sau đó, Trịnh mù lại dời tầm mắt đi, nhìn sang Giang Thành, nhưng trong mắt Giang Thành lại không có nhiều cảm xúc như vậy, hắn chỉ chậm rãi uống rượu, vẻ mặt rất bình tĩnh.
"Em có tin vào nhân quả báo ứng không?" Trịnh mù nhìn Giang Thành hỏi.
Giang Thành vuốt cằm: "Tin."
Nghe được câu này, Trịnh mù hít một hơi thật sâu, sau đó toàn bộ cơ thể lom khom đứng thẳng lên.
"Cô y tá đó không phải vì chuyện này mà phát điên." Trịnh mù thấp giọng nói: "Cô ấy là bị thứ gì đó... dọa điên."
"Sợ đến phát điên sao?" Tào Dương sắc mặt hơi biến đổi.
Không biết vì sao, khi Trịnh mù nhắc tới mấy chữ "bị thứ gì đó", Tào Dương cảm thấy nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống đi mấy độ.
Anh ta không ngừng xoa xoa cánh tay của mình, cố gắng làm ấm cơ thể.
"Bị cái gì?" Giang Thành nhún vai, giọng điệu thờ ơ nói: "Bị quỷ hồn của người phụ nữ đã chết kia sao?"
Nghe được lời này, không chỉ Tào Dương, mà ngay cả Trịnh mù cũng đều ngây người ra.
Bọn họ không ngờ rằng cậu thanh niên đẹp trai này lại táo bạo như vậy, lời như vậy... có thể tùy tiện nói ra được sao?
Một lúc sau, Trịnh mù hít một hơi thật sâu, nhưng sắc mặt lại trở nên u ám, ông ta nuốt nước bọt, không xác nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Ông ta chỉ kể tiếp câu chuyện bằng giọng tường thuật: "Không lâu sau sự việc này, có một ngày ca đêm, thang máy bị hỏng, cô y tá đó bị mắc kẹt trong thang máy, đợi đến khi được giải cứu thì cô ấy đã hoàn toàn bất tỉnh, co ro trong góc, hai tay ôm chặt lấy mình, như đang đề phòng cái gì đó."
"Các ngón tay móc lại, giống như móng vuốt của thú vật vậy." Trịnh mù nhớ lại cảnh tượng lúc đó, như thể vẫn đang rành rành trước mắt.
"Cuối cùng cấp cứu rất lâu, cô ấy mới tỉnh lại, nhưng đã vô dụng. Cô ấy hoàn toàn trở nên ngốc nghếch." Trịnh mù nhìn Giang Thành: "Bất luận có hỏi như thế nào, cô ấy cũng không có bất kì phản ứng gì, chỉ cúi đầu xuống, không ngừng lẩm bẩm gì đó."
"S¬in đó có naồi đến rất dần mới nahe rã. cô ấv nói là " Trinh mù đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Giang Thành, gần từng chữ nói: "Cô ấy trở lại rồi!"