Chương 471: Gối
Chương 471: GốiChương 471: Gối
Người phụ nữ đã quay lại rồi.
Đến để trả thù những bác sĩ đã từng biết rõ nhưng giả vờ hồ đồ trong bệnh viện.
Chuyện này nghe có vẻ rất hợp lý.
"Sau đó thì sao?" Giang Thành hỏi.
Hắn không nghĩ rằng nữ quỷ đó chỉ dọa một y tá phát điên rồi vội vàng kết thúc như vậy.
Trịnh mù liếc nhìn Giang Thành với ánh mắt em nghĩ đúng rồi đấy, nói: "Sau sự việc đó, khoa tâm thần của bệnh viện đã đóng cửa, bác sĩ trực tiếp chịu trách nhiệm cho người phụ nữ ở phòng bệnh 624 cũng đã rời khỏi bệnh viện."
"Nói với bên ngoài rằng đã đi du học bằng nguồn vốn công."
Xem ra đối với cách nói này, Trịnh mù không hề tin.
Tình hình thực tế là ảnh hưởng của vụ việc này quá nghiêm trọng, đến mức bệnh viện lo ngại danh tiếng của mình sẽ bị tổn hại, nên đã đuổi một số người trong nội bộ đi.
Ngay sau đó, Trịnh mù đột nhiên hạ nhỏ giọng, nghiêng người về phía trước, thần bí nói: "Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu."
"Kể từ đó, trong bệnh viện lan truyền rất nhiều tin đồn kỳ quái."
"Ban đầu có người trực ca đêm phản ánh, ban đêm thường xuyên nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang, nhưng khi ra ngoài nhìn thì lại không có ai ở đó."
"Vòi nước trong nhà vệ sinh, cũng sẽ đột ngột mở khi không có người."
"Thang máy cũng vậy." Nhắc đến thang máy, cảm xúc của Trịnh mù dao động rất lớn, ông ta nuốt một ngụm nước bọt rồi nói tiếp: "Khi đi thang máy vào ban đêm, thang máy thường xuyên dừng lại ở tầng 6 một cách khó hiểu."
"Chính là... chính là phía bên kia hành lang tầng 6." Trịnh mù nhấn mạnh.
"Nhưng khi cửa thang máy mở ra, bên ngoài không có người nào!"
"Lúc này muốn rời đi, thì lại có vấn đề, cửa thang máy liên tục đóng mở, nhưng lần nào nó cũng lại mở ra trước khi có thể đóng hẳn." run rẩy: "Đang đợi ai đó."
"Y tá trực lúc đó đã rất sợ hãi, theo hồi ức sau này của cô ấy, lúc đó cô nghe thấy có tiếng cửa mở."
"Sau đó có một loạt tiếng giày cao gót, rất nhanh."
"Chính là đến từ hướng hành lang đó!"
Nghe chính Trịnh mù kể lại, mồ hôi lạnh trên trán Tào Dương không tự chủ được túa ra, không hề nghỉ ngờ gì nữa, thứ đi ra kia chính là quỷ.
Sau khi chết, oán khí của người phụ nữ không thể tiêu tan, nên đã hoá thành lệ quỷ.
"Sau đó, người y tá đó sợ hãi tột độ, chạy thẳng ra khỏi thang máy, la hét suốt dọc đường, cuối cùng làm ầm ï đến mức lãnh đạo bệnh viện cũng tới."
Giang Thành im lặng một lát, tiếp tục hỏi: "Y tá này hiện tại ở đâu?"
Từ ký ức của y tá mà Trịnh mù nhắc đến có thể biết rằng, y tá này vẫn chưa chết, nếu không thì ông ta cũng không thể nào biết chuyện này được.
Nếu như có thể tìm được y tá này và hỏi trực tiếp, thì tình hình sẽ tốt hơn nhiều.
Không ngờ, Trịnh mù lắc đầu, có hơi tiếc nuối nói: "Cô ấy cũng đi rồi, nghe nói sau đó đã được điều chuyển đến bệnh viện khác."
Tào Dương không cam tâm, truy hỏi: "Không bao giờ quay lại nữa?"
"Không."
Hy vọng nhận được thông tin từ y tá này đã tan thành mây khói, Tào Dương không giấu được sự thất vọng.
"Sau sự việc này, bệnh viện đã phong tỏa hành lang tầng 6 và khóa tất cả các phòng lại".
"Vào những ngày đặc biệt, người ta sẽ bố trí đốt một ít tiền giấy gì đó." Trịnh mù nói: "Nhưng mấy năm gần đây thì không thấy nhắc đến nữa."
Tiền giấy...
Ánh mắt của Giang Thành thay đổi, hắn nhớ tới Triệu Như từng nói với mình, có người đốt tiền giấy ở hành lang tầng 6, vào ngày rằm tháng bảy.
"Có biết là ai sắp xếp không?" Giang Thành uống một ngụm rượu, biểu cảm rất tự nhiên.
"Cái này..." Trịnh mù gãi gãi đầu, vừa rồi còn vẫn thấy bình thường, nhưng bây giờ rượu đã ngấm, ông ta cảm thấy vô cùng choáng váng.
"Triêu e1 nhu làm cùng với anh lúc trước với cà Tiểu Lứ nhân viên bảo vệ lúc đó..." Vỗ vỗ vào trán, Trịnh mù nói thêm: "Anh nhớ Tề Lạc cũng đã đến đó mấy lần!"
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Trịnh mù lắc lắc đầu, để làm tan đi chút men rượu: "Chính là chủ nhiệm Tề bây giờ, lúc đó anh ta vẫn còn là một thực tập sinh, anh đã gọi ... anh đã gọi quen miệng rồi."
"Em không được phép ra ngoài nói bừa bãi đấy nhé!" Xem ra đối với chủ nhiệm Tề, Trịnh mù vẫn còn có chút sợ hãi.
Dù sao thì một câu nói của đối phương thôi, là có thể khiến ông ta cuốn gói rời đi ngay.
"Chủ nhiệm Tề năm đó cũng có tiếp xúc với người phụ nữ đó?" Giang Thành cau mày hỏi.
"Cái này thì chưa từng nghe nói đến." Trịnh mù nói: "Ông ta không phải là ở khoa tâm thần, nhưng văn phòng của ông ta hình như cũng ở tầng 6, hoặc là ... hoặc là tầng 7."
"Ôi chao, đã quá lâu rồi, anh cũng không thể nhớ rõ nữa."
Sau khi nói xong, Trịnh mù dường như lại nghĩ đến điều gì đó, nói: "Đúng rồi, năm đó không lâu sau khi chuyện này xảy, bệnh viện còn mời đến một vị sư."
"Nhà sư đó đã đi quanh tầng 6 một vòng, nhưng rồi cứ dừng lại trước cửa phòng 624, có nói thế nào cũng không chịu đi vào, chuyện sau đó thì anh không rõ lắm."
"Mấy ngày sau khi nhà sư đi, bệnh viện phát cho mỗi người một chiếc gối, cùng với mì, gạo, dầu gì đó, nói là để gối khi ngủ, sẽ có tác dụng an thần."
"Sau này có người vô tình phát hiện trong gối có một chiếc ví."
Lúc này, Trịnh mù thậm chí còn cười lớn, bệnh viện rõ ràng là đang lừa gạt mọi người, chắc chắn đã làm chuyện sai trái, nên muốn được an ủi một chút.
Nhưng Giang Thành lại có chút hứng thú, ngẩng đầu hỏi: "Chiếc gối kia, còn không?"
Trịnh mù suy nghĩ một lát: "Chắc là vẫn còn đấy, để anh đi tìm xem."
Nói xong, ông ta lảo đảo bước ra khỏi cửa, căn phòng này đóng kín, lại không thông thoáng, cho nên khi thời tiết đẹp, ông ta thường nghỉ trưa ở phòng bên cạnh.
Chiếc gối kia chắc là cũng vứt ở đó.
Lục lọi một lúc, Trịnh mù quay lại mang theo một chiếc gối không có "Chính là cái này."
Trên gối đã có một cái lỗ, Trịnh mù đang cầm trong tay một chiếc ví màu hoa sen, trông cũng khá tỉnh xảo.
Sau khi nhận lấy, phản ứng đầu tiên của Giang Thành là rất nhẹ.
Cực kỳ nhẹ.
Dường như bên trong không có gì cả.
Nhưng sau khi bóp vào, cảm giác tay nói cho hắn biết, bên trong có thứ gì đó, thứ này tương đối mềm mại.
Không giống như giấy, hình như là một thứ tương tự như khăn lụa.
Giang Thành tạm thời không mở ra, mà ngồi xuống tiếp tục trò chuyện cùng Trịnh mù, vừa trò chuyện còn vừa khuyên đối phương uống rượu.
Nửa sau của cuộc trò chuyện, Tào Dương về cơ bản không nói mấy, chỉ nghe Giang Thành trò chuyện cùng đối phương.
Không lâu sau, sau khi ánh mắt Tào Dương giao nhau với ánh mắt Giang Thành vài lần, sau đó liền ôm bụng đứng dậy, vẻ mặt xấu hổ nói: "Nhà vệ sinh ở đâu?"
"Ra ngoài... đi ra ngoài thì rẽ phải." Trịnh mù nói không mạch lạc: "Đi thẳng, cuối cùng rẽ vào một góc là đến."
Tào Dương nghe xong liền đi ra ngoài.
Nhưng vừa đóng cửa lại, Tào Dương đang khom lưng như đau bụng lập tức biến thành một người khác.
Anh ta không sao, ra ngoài chỉ để sang kiểm tra căn phòng khác mà Trịnh mù đã nhắc đến.
Sau khi ánh mắt giao nhau trong giây lát, Tào Dương nhận ra rằng Giang Thành cũng như mình, không có tin vào cái tên Trịnh mù này.
Y tá giả, cũng như chủ nhiệm Tề...
Mỗi một người trong bệnh viện này dường như đều không thể tin.