Chương 46: Dấu vết
Chương 46: Dấu vếtChương 46: Dấu vết
Hành lang quá sâu, quá yên tĩnh...
Sâu như không có tận cùng.
Lúc đi có nữ nhân dẫn đường nên không cảm giác gì, bây giờ xem ra đây đúng là cảnh mở đầu tiêu chuẩn của một bộ phim kinh dị.
Sau khi rẽ qua khúc cua cuối cùng, nhóm người cũng đi đến cuối hành lang.
Bên trái là nhà vệ sinh nữ, bên phải...
Giang Thành quay đầu nhìn cánh cửa sắt loang lổ bên phải mở hé một nửa, lông mày hiện lên một cảm xúc kỳ dị.
"Ở đây." Dư Văn hếch cằm, ra hiệu là cửa nhà vệ sinh nam bên phải: "Vào trong xem đi."
Không ai chất vấn quyết định của cô, bởi vì hầu như tất cả mọi người đều ngửi thấy mùi máu tanh.
Mà ở càng gần cửa nhà vệ sinh nam, mùi máu tanh càng nồng nặc.
Cuối cùng vẫn là La Nhất đưa tay mở cửa ra.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, anh ta nhanh chóng lùi lại một bước. Ánh sáng bên trong rất tối, nhóm người không có ai lập tức đi vào, mà đang chờ để cho mắt thích ứng với môi trường tối trước.
Dần dần, khung cảnh bên trong trở nên rõ ràng hơn.
Chu Thái Phúc bị đẩy lên phía trước, mềm nhữn và ngồi phịch xuống đất.
Trương Nhân Nhân sợ đến mức mặt mày tái nhợt, đôi môi trắng bệch.
Hai hàm răng không ngừng va vào nhau lập cập, nửa chữ cũng không nói được.
Long Đào lúc này đang đứng trước mặt mọi người, đầu hơi ngẩng lên, thân thể đã cứng ngắc, cả người giống như vừa mới vớt lên từ trong suối máu.
Cũng giống như nữ sườn xám, cằm của anh ta đã bị mất.
Phần nướu lộ ra thật gớm ghiếc và xấu xí, những chiếc răng gãy cắm sâu vào lớp thịt xù xì, giống như những con giòi đang sinh sôi trong xác thối.
Tên mập sáng nay cũng giống như Giang Thành, ăn rất nhiều, lúc này bụng đang không ngừng cuộn trào. Máu phun khắp nơi.
Trên chiếc gương, trước bồn rửa tay, thậm chí trên trần nhà mốc meo... hiển nhiên là án mạng được xảy ra trong tích tắc, chỉ trong vài phần mười giây, hàm của Long Đào đã bị một lực cực lớn xé toạc.
Dấu vết máu thịt vặn vẹo, xé rách có thể nhìn thấy rất rõ.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy cổ họng nhợt nhạt và các mô bị hỏng khác.
Dư Văn là người đầu tiên bước lên phía trước, Giang Thành theo sát phía sau cô ta.
Cả hai cẩn thận chọn vị trí đặt chân.
Âm thanh và cảm giác trơn trượt khi giày dẫm lên vũng máu khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hai tay của thi thể trực tiếp buông thống ở hai bên, Giang Thành sờ vào, phát hiện bắp thịt ở cánh tay của người chết rất căng chặt.
Không có bất kì dấu vết tranh đấu, hiện trường được bảo tồn cực kỳ tốt.
"Bác sĩ." Tên mập run rẩy nói: "Anh nhìn... nhìn vào mắt anh ta đi."
Đôi mắt của thi thể trừng to, khóe mắt nhướng lên một cách khoa trương, trước khi chết nhất định đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
Mặc dù đã chết nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi khó tả.
Ngay cả khóe mắt cũng loang lổ vết máu.
"Lưỡi của anh ta cũng mất rồi." Dư Văn rút tay về, giọng bình tĩnh lạ thường.
Điều này không khỏi khiến một số người thắc mắc không biết cô ta có thường xuyên xử lý xác chết hay không, bằng không không thể bình tĩnh như vậy.
Đặc biệt là thi thể lại ở ngay trước mắt.
Trong ác mộng có người chết là chuyện vô cùng bình thường, điều bọn họ cần làm là tìm ra nguyên nhân của cái chết.
Và điều cấm ky đằng sau nguyên nhân cái chết.
Lúc này, Chu Thái Phúc sắc mặt đã cải thiện được một chút, vội vàng nói: "Long Đào... Long Đào tại sao lại vào nhà vệ sinh nam? Theo như lúc trước đã nói, anh ta phải vào nhà vệ sinh nữ mới đúng."
"Đúng vậy." Trương Nhân Nhân thì thào phụ họa: "Tôi nhớ nữ nhân kia bảo anh ấy vào nhà vệ sinh nữ." La Nhất vuốt vuốt cằm, một lúc sau mới nói: "Có khi nào là Long Đào đã vào nhà vệ sinh nữ trước, kết quả phát hiện ở đó nguy hiểm, sau đó mới đổi sang nhà vệ sinh nam?"
"Không phải." Giang Thành vừa nói vừa nhìn xung quanh: "Long Đào chưa hề đi vào nhà vệ sinh nữ, anh ta đã chọn thẳng nơi này."
"Cậu có bằng chứng gì?"
Không ngờ Giang Thành chỉ hờ hững liếc đối phương một cái, sau đó nói: "Nếu như anh ta thật sự phát hiện trong nhà vệ sinh nữ có bất thường, anh cảm thấy anh ta còn có cơ hội chạy khỏi nhà vệ sinh nữ rồi sang nhà vệ sinh nam hay sao?"
"Hoặc có thể là quỷ cố ý dẫn anh ta vào nhà vệ sinh nam?" Chân Kiến Nhân cười lạnh: "Chuyện này cũng không phải là không thể."
Thái độ của Giang Thành khiến anh ta vô cùng ngứa mắt.
Giang Thành xòe hai tay ra, dáng vẻ vô cùng vô tội: "Nếu như thần bảo vệ anh kiên quyết nói như vậy, thì tôi cũng không tranh cãi với anh nữa."
"Ừm, tôi cũng cảm thấy những gì anh Hách nói có lý." Dư Văn suy nghĩ một lúc, rồi nói tiếp: "Việc tiếp theo chúng ta cần làm là xác định thân phận của con quỷ này, sau đó tìm ra câu chuyện đẳng sau nó."
Nghe Dư Văn nói xong, vẻ mặt Chu Thái Phúc kích động: "Mọi... mọi người còn muốn đi tìm quỷ? Chúng ta trốn đi không được sao, dù sao thì 7 ngày sau nhiệm vụ sẽ kết thúc!"
La Nhất thè lưỡi liếm liếm môi, đột nhiên cười phá lên, nói: "Trong ác mộng luôn không thiếu những người ngây thơ, thật khiến người ta phiền não, bởi vì bạn không thể dùng từ ngây thơ để sửa đổi cho ngu xuẩn."
Chu Thái Phúc trừng lớn mắt: "Anh có ý gì?"
"Anh Chu Thái Phúc kinh doanh trang sức này," La Nhất nghiêng vành mũ lưỡi trai sang bên phải, lộ ra vết sẹo trên trán, khiến khí chất cả người anh ta đều thay đổi: "Anh có chắc bảy ngày sau sẽ bình an vô sự rời khỏi đây không?"
Chu Thái Phúc nhìn chàng trai trẻ cởi bỏ lớp ngụy trang này... Không, không, anh ta không còn trẻ nữa, trông ít nhất cũng phải 30 tuổi rồi.
Sự tà ác trong mắt anh ta không phải là giả vờ, trông như đã ăn sâu trong xương cốt.
Tại thời điểm này...
"Hử?" Giang Thành ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm một góc nhà vệ Nghe tiếng, mấy người khác cũng chạy tới.
Theo hướng nhìn của Giang Thành, trên mặt đất lộn xộn có một dấu vết bất thường.
Nếu không nhìn kỹ, sẽ rất khó phát hiện.
"Đây là cái gì?" Tên mập nghỉ ngờ hỏi.
Đúng lúc này, mấy người Dư Văn cũng chú ý đến bất thường trên mặt đất.
Hầu hết các dấu vết đều tập trung gần cơ thể của Long Đào, trông như của một con vật nào đó để lại.
Dư Văn đưa tay sờ sờ, dấu vết còn rất mới, rất dễ dàng phân biệt với vết bẩn cũ lưu lại trên mặt đất: "Hình như là vết móng chân của thứ gì đó để lại."
Kinh nghiệm của Dư Văn dường như rất phong phú, sau khi quan sát vài giây đã đưa ra kết luận, ngẩng đầu lên nói: "Gần giống sơn dương, hoặc linh dương."
Tên mập mở to hai mắt nhìn Dư Văn, lắp bắp nói: "Cô... cô không phải muốn nói là một con sơn dương cắn đứt hàm anh ta đấy chứ?"
Chuyện này quá khó tin rồi, cũng đâu phải thần thoại Hy Lạp cổ đại.
Dư Văn phớt lờ anh ta, sau đó cúi đầu đi theo hướng của dấu vết, phát hiện ra thứ để lại dấu vết đã đi lòng vòng trong nhà vệ sinh rất lâu.
Sau khi đẩy từng cánh cửa của các ngăn ra, nhóm người đã tìm thấy một đống phân trong ngăn thứ tư.
Vẫn còn rất tươi.
Chắc là của Long Đào để lại.
"Anh ta là sau khi đi vệ sinh xong, chuẩn bị bước ra khỏi nhà vệ sinh thì bị quỷ giết." Tên mập hít một hơi thật sâu, đây là một vấn đề rất hiển nhiên.
Dù đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng khi nạn nhân thứ hai xuất hiện, bầu không khí của cả đội như đông cứng lại.
Một phần là vì cái chết kỳ lạ của nữ sườn xám và Long Đào.
Phần lớn hơn vẫn là bởi vì con sơn dương bí ẩn kia.