Chương 47: Chưa ai có thể lừa được tôi
Chương 47: Chưa ai có thể lừa được tôiChương 47: Chưa ai có thể lừa được tôi
"Hàm dưới của anh ta cũng biến mất." La Nhất nói.
Biểu cảm của anh ta vô cùng quái dị, như đang rơi vào một mối nghỉ ngờ nào đó.
Một lúc sau, anh ta mới lại tiếp tục: "Giống như nữ nhân chết lúc trước."
Là nữ sườn xám.
Lúc đó tại hiện trường cũng không tìm thấy hàm dưới của cô ta.
Chu Thái Phúc hình như đang liên tưởng tới rất nhiều thứ tồi tệ, kịch liệt rùng mình một cái, đôi môi run rẩy nói: "Là quỷ... Là quỷ đã lấy mất hàm dưới của bọn họ!!"
Đây là chuyện rất hiển nhiên.
Nhưng việc nói ra lại khiến cho bầu không khí vốn đã quỷ dị càng thêm áp bức hơn.
Giang Thành lúc này đang đứng bên cạnh thi thể, lông mày nhíu lại, giống như đang suy nghĩ.
Sau khi khảo sát hiện trường, Dư Văn đi tới chú ý đến hắn, hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"
Giang Thành nhún vai, giống như vừa mới thoát khỏi trạng thái xuất thần.
Hắn nhìn chằm chằm vào thi thể, sau một lát mới nói: "Mọi người hãy chú ý đến đôi mắt của anh ta."
Nhãn cầu của Long Đào gần như lồi ra khỏi hốc mắt.
Đồng tử phóng đại, khóe mắt thắt chặt, các tia máu nhỏ tràn ngập trong mắt, mang theo nỗi kinh sợ khủng khiếp.
Ngước nhìn một cách khoa trương.
Cái chết của anh ta chắc chắn là rất khủng khiếp, nhưng lần này có người đã chú ý đến một thứ khác.
Gần như ngay lập tức, hai người Dư Văn và Chân Kiến Nhân dường như đã nhận ra điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu ngước nhìn lên trần nhà.
"Phù -"
Bên trên trần nhà trống rỗng.
Nơi đáng lẽ ra là vị trí của đèn điện chỉ còn lại một mớ dây điện chằng chit. Cùng với một vết ố màu vàng nhạt không rõ nguồn gốc.
Đồng tử dần dần siết lại, Dư Văn điều chỉnh hô hấp, chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Cảnh tượng này không hề lạ lẫm...
Đúng vậy, giống y hệt như nữ nhân đã chết đầu tiên!
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi bọn họ chết... đôi mắt đều ngước nhìn lên.
Cứ như thể có thứ gì đó ở trên đỉnh đầu, một tồn tại quỷ dị mà bọn họ không thể hiểu được và kháng cự.
Chưa đầy 24 giờ sau khi đến thế giới này, 9 người chỉ còn lại 7 người.
Hai người đã chết, theo một cách quỷ dị mà mọi người không thể hiểu được.
Điều đáng sợ nhất là cho đến nay, bọn họ vẫn chưa có bất kì manh mối gì.
Những dấu chân kỳ lạ tương tự như sơn dương để lại, thực sự không thể gọi là bằng chứng.
Trên đường trở về, bầu không khí thật ngột ngạt và đáng sợ.
Tên mập mấy lần muốn nói gì đó, nhưng đều bị Giang Thành dùng ánh mắt ngăn lại.
Về đến phòng, chuyện đầu tiên sau khi tên mập đóng cửa lại là lao đến bên cạnh Giang Thành: "Bác sĩ!" Anh ta vẫn còn sợ hãi nói: "Quỷ lại ra tay giết người vào ban ngày, thật đáng sợ!"
Giang Thành ngồi ở trên giường gật đầu nói: "Xem ra quỷ trong nhiệm vụ lần này khác với nhiệm vụ lần trước, bối cảnh của bọn chúng cũng không giống nhau."
Tên mập liếm môi, vô thức nhìn lên trần nhà, sau khi không phát hiện có gì khác thường mới tiếp tục nói: "Anh nói con quỷ kia có khi nào sẽ đột nhiên xuất hiện từ trần nhà không?"
Giang Thành nhìn chằm chằm về phía cửa, như thể xuyên qua cửa có thể nhìn thấy bên ngoài: "Không biết, nhưng ít nhất hai người chết đã gióng cho chúng ta một hồi chuông cảnh báo."
"Nguy hiểm rất có khả năng đến từ đỉnh đầu."
Vài giây sau, tên mập quấn chặt quần áo, anh ta cố gắng đè nén nỗi hoảng sợ trong lòng, hỏi: "Vậy kế tiếp chúng ta phải làm gì?"
"Đợi." Quay đầu nhìn tên mập, trong mắt Giang Thành mang theo thứ mà đối phương không thể hiểu được.
Một lúc lâu sau, hắn mấp máy môi: "Đợi người tiếp theo chết."
"Cái gì?!"
Chân Kiến Nhân nhấp một ngụm nước, lắc lắc đầu: "Không thể là bọn họ, cái tên Hách Soái kia hành sự quá cao ngạo, người có đồ vật rồi không thể ngu ngốc như vậy."
"Vậy chẳng lẽ không phải là bọn họ đang diễn kịch sao?" La Nhất nhíu mày, sau đó hỏi: "Ý của tôi là bọn họ cố ý làm như vậy cho chúng ta xem."
"Đừng có chất vấn phán đoán của tôi." Chân Kiến Nhân đưa một ngón tay ra, sau đó khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười tự tin: "Anh chắc là hiểu tôi, chưa ai có thể lừa được tôi, tuyệt đối không!"
Anh ta dừng một chút, chợt phát hiện ra La Nhất ở đối diện đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình chằm chằm.
Môi mím lại, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không tiện nói ra.
Mà lúc này, trên mặt anh ta cũng truyền đến một cơn đau rát.
Anh ta chợt nhớ ra một chuyện...
"Đó chính là tên ngu xuẩn!" Anh ta cả giận nói: "Đại ngu xuẩn!"