Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 473 - Chương 473: Lựa Chọn

Chương 473: Lựa chọn Chương 473: Lựa chọnChương 473: Lựa chọn

Giang Thành cầm ví lên, tiếp tục nghịch nghịch, nghiêng đầu thản nhiên nói: "Vậy thì ... mở ra xem sao?"

"Xem xem xem!" Trịnh mù nhìn chằm chằm túi tiền trong tay Giang Thành, cả người trở nên kích động.

Nhưng Giang Thành lại đổi chiếc ví từ tay trái sang tay phải, rồi lại quay sang tay trái, Trịnh mù đưa mắt nhìn theo chiếc ví, thỉnh thoảng nuốt nước bọt.

Giang Thành hiện tại đã có thể khẳng định.

Chiếc ví này chính là cơ chế kích hoạt tử vong.

Sau khi đã xác nhận điểm này, Giang Thành mới bình tĩnh lại, nói cách khác, chỉ cần hắn không chủ động mở chiếc ví ra, tạm thời sẽ không có việc gì.

Điều khó khăn là... làm thế nào để tìm lý do rời đi.

Nếu kéo dài thời gian quá lâu, rất có khả năng sẽ xuất hiện biến cố.

Giang Thành mỉm cười, nhét chiếc ví vào túi: "Hay là đợi sau này có thời gian rồi tính sau, hôm nay cùng anh Trịnh uống rượu vui quá, không mở cái đồ xui xẻo này ra nữa."

Nghe vậy, hai mắt của Trịnh mù trở nên hung ác với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, ông ta đã dùng cách uống rượu để che đậy nó lại.

Trong cuộc trò chuyện sau đó, Giang Thành cố gắng moi móc thông tin của những chuyện đã từng xảy ra từ miệng quỷ, nhưng đối phương rất kín tiếng, một lòng một dạ chỉ muốn làm cho Giang Thành mở ví ra.

Đến mấy lần cuối cùng, Giang Thành thậm chí còn tưởng rằng đối phương sắp ngả bài rồi.

May mắn thay, không có.

Tuy nhiên, sau khi nói qua nói lại một hồi, Trịnh mù ở đối diện dường như đã nhận ra điều gì đó, ánh mắt nhìn về phía Giang Thành cũng không còn bộ dạng choáng váng ban đầu nữa.

Mà biến thành một cái nhìn gần như là đang săn mồi.

Ngược lại Giang Thành vẫn là vẻ mặt ngây ngô đó, đối với Trịnh mù vẫn là một tiếng "đại ca", hai tiếng "đại ca", rồi thì hận sao không gặp sớm hơn, tóm lại là ông muốn làm gì thì làm, còn tôi cứ diễn.

Chỉ cần âng khâng ndả hài. †âi chính là mêt tên mù đủ tư cách. "Cậu em Giang!" Trịnh mù đứng lên, cắt ngang Giang Thành đang nói nhảm, nhìn sắc mặt Giang Thành, cười nói: "Cậu em kia... sao còn chưa quay lại nhỉ?"

"Có phải là... cậu ấy đã nhìn thấy gì không?" Cả khuôn mặt của Trịnh mù đầu giật giật, hiển nhiên đã nhẫn nhịn Giang Thành rất lâu rồi.

"Ai nói không phải nào?" Giang Thành đứng dậy đi ra hướng ngoài cửa, vừa đi vừa tức giận nói: " Trịnh đại ca, anh hãy tạm thời bình tĩnh một chút; đừng vội nôn nóng, để em đi bắt cậu ta về đây, để cậu ta kính rượu xin lỗi anh!"

Trong khoảnh khắc tay Giang Thành nắm lấy tay nắm cửa, một cánh tay lặng lẽ đặt lên vai phải Giang Thành.

Sau đó, một giọng nói ngoài cười nhưng trong không cười của Trịnh mù vang lên từ phía sau: "Cậu em Giang." Ông ta nói: "Chúng ta cùng nhau đi đi."

"Có thể cậu ấy đang ở gian bên cạnh." Trịnh mù nhe răng, lộ ra hàm răng trắng ngần: "Chúng ta... đi tìm trước."

Giang Thành thì lại không nhìn thấy dáng vẻ nhe răng của đối phương.

Dù sao cũng đang quay lưng về phía ông ta.

Nhưng hắn có thể cảm thấy rõ một cơn ớn lạnh, như thể... thở ra từ miệng người phía sau, một cảm giác lạnh lẽo dần dần bò lên sống lưng.

Vẫn là... không thể tránh được sao?

Nếu như đi sang gian bên cạnh, vậy thì sau khi nhìn thấy thi thể thật sự của Trịnh mù, hắn vẫn sẽ chết.

Đường sống... rút cuộc ở đâu?

Ngay tại thời điểm Giang Thành đang do dự, ngoài cửa bỗng nhiên có một loạt tiếng bước chân dồn dập, sau đó, tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa.

Một giây tiếp theo, cánh cửa khép hè bị một lực cực lớn đẩy ra.

Giang Thành không dám lui lại sau, nên bị đập mạnh vào người.

Sau khi cánh cửa mở ra, có một người đàn ông trông giống như nhân viên bảo vệ, vẻ mặt đầy uy hiếp, thắt lưng đeo dùi cui và đội một chiếc mũ trên đầu.

Nhưng nhìn vẻ ngoài của người đàn ông này thì rõ ràng là không thường xuyên đội.

Tóc vừa dài và nhiều dầu, có lọn dính bết vào da đầu, khoảng 40 tuổi nhưng khi nói chuvên thì lai không cho ai chút thể điên nào. "Trịnh mù!" Bảo vệ liếc nhìn căn phòng, trợn mắt nói: "Ông lại lén lút uống rượu ở đây!"

Trịnh mù chưa kịp phản ứng, nhân viên bảo vệ đã túm lấy cổ ông ta và mang đi như đại bàng quắp gà, vừa đi còn vừa mắng mỏ.

Lúc tức giận, thậm chí còn định đá cho ông ta mấy phát.

Hóa ra bệnh viện sớm đã cấm Trịnh mù uống rượu, sau đó ra lệnh cho bảo vệ phải để mắt tới, nếu lãnh đạo phát hiện ông ta lén uống rượu, sẽ phạt tiền bảo vệ.

Có vẻ như bảo vệ cũng sợ sự việc trở nên nghiêm trọng nên dẫn Trịnh mù đi theo một con đường khác, chứ không đi qua đại sảnh bệnh viện.

Cách chỗ này không xa, còn có một cánh cửa nhỏ.

Ở đó tương đối khuất, chở than hoặc hàng hóa gì không thuận tiện đi đường cửa chính thì đều đi qua đây.

Giang Thành nhìn trái nhìn phải, xoay người chuẩn bị bỏ chạy.

"Anh Giang!" Một giọng nói rất khẽ từ trong góc truyền đến, một người từ trong bóng tối bước ra, Giang Thành vừa rồi không để ý.

"Là tôi." Tào Dương lấm la lấm lét đi ra ngoài, hành động này cộng với thể chất cường tráng của anh ta, trông lại có chút đáng yêu: "Anh không sao chứ?"

Thấy Tào Dương đang nhìn chăm chú về phương hướng bảo vệ và con quỷ ngụy trang thành Trịnh mù biến mất, đôi mắt Giang Thành dần dần trở nên trong trẻo, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

"Vừa rồi sợ chết khiếp đi được." Tào Dương vội vàng nói: "Trong căn phòng kia có..."

"Thi thể." Giang Thành gật đầu: "Là của Trịnh mù."

Tào Dương ngây người ra, sau đó ánh mắt nhìn Giang Thành có chút không đúng, đồng thời vô thức lùi về phía sau một bước, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.

"Tôi không phải quỷ." Giang Thành giải thích.

"Bảo vệ kia là do anh gọi đến?" Hắn hỏi.

Bảo vệ tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới cửa, hiển nhiên là có người đi tố cáo, Giang Thành không ngờ Tào Dương cũng khá cơ trí như vậy.

"Đúng vậy." Tào Dương thấp giọng nói: "Tôi đã nói với anh ta rằng, Trịnh mù đang điên cuồng uống rượu ở trong phòng, còn dọa đốt cả bệnh viên" "Cảm ơn anh nhé."

"Mau đi thôi." Tào Dương nhìn hành lang tối tăm, thúc giục: "Ở đây không an toàn, nếu như lát nữa bọn họ quay lại thì..."

Nói đến đây, Tào Dương ngậm miệng lại, sau đó trong mắt hiện lên một cảm xúc rất kỳ quái, giống như có chút không đành lòng, nhiều hơn vẫn là sự bất lực sau khi đưa ra lựa chọn.

Giang Thành biết anh ta đang suy nghĩ cái gì.

Người bảo vệ vừa rồi... chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Nhưng nếu như không có ai đến giải cứu, thì rất có thể người chết rất có khả năng sẽ là chính hắn.

Sở dĩ nói có khả năng, chứ không phải là nhất định, bởi vì Giang Thành biết rõ, trên người hắn vẫn còn có... một gã đáng sợ hơn nhiều.

Mã gã đó có lẽ sẽ không khoanh tay đứng nhìn hắn chết.

Ngay khoảng khắc lúc nãy khi Trịnh mù đặt tay lên vai hắn, hắn đã cảm thấy một luồng khí tức khác xuất hiện trong cơ thể mình.

Giống như một con thú đang ngủ trong bóng tối, từ từ mở mắt ra.

Nhưng đối với Giang Thành mà nói, trong lòng tựa như có một xiểng xích đang trói buộc hắn, hắn vĩnh viễn không thể buông bỏ cho đến giây phút cuối cùng.

Nhớ lại khuôn mặt của Vô, Giang Thành từng gặp ác mộng hiếm có.

Trong cơn ác mộng, hắn bước đi trong cơn mưa máu, đất dưới chân ướt đẫm máu, xung quanh toàn là những tay chân bị gãy lìa.

Những bộ xương trắng xếp xung quanh, chất đống trước một cánh cửa đồng thau khổng lầ.

Trên cánh cửa đồng thau vẫn còn dấu vết của máu và lửa.

Giống như một nghỉ lễ nào đó trước khi đăng quang trong giáo lý.

Mà hắn với tư cách là người duy nhất còn sống, dường như đang bị thứ gì đó tác động, dừng lại trước một vũng máu.

Cúi đầu xuống.

Thứ phản chiếu trong vũng máu... hóa ra lại là khuôn mặt của Vô.
Bình Luận (0)
Comment