Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 474 - Chương 474: Tiêu Huỷ

Chương 474: Tiêu huỷ Chương 474: Tiêu huỷChương 474: Tiêu huỷ

"Trịnh mù, gần đây cho ông thể diện mà không ông không cần, có phải không?" Bảo vệ kéo Trịnh mù đến một góc bên ngoài tòa nhà bệnh viện.

Ở đây rất khuất, có mái hiên bê tông phía trên.

"Rõ ràng đã biết là hôm nay tôi trực ban mà còn dám trốn trong phòng uống rượu?" Bảo vệ nhìn Trịnh mù là thấy tức giận.

Cũng may hôm nay có người nói cho anh ta biết, nếu như bị lãnh đạo phát hiện, thì lại gặp rắc rối to rồi.

Nhưng điều khiến bảo vệ ngạc nhiên là, Trịnh mù đáng lẽ lúc này phải khom lưng cúi gối, nói chuyện tử tế với anh ta, thì lại như biến thành một người khác.

Quay lưng lại với mình, nhìn màn mưa cách đó không xa, không nói câu nào.

Bên ngoài mái hiên, mưa lớn đang rơi không ngớt.

Bóng tối vô tận giống như thủy triều, có kết cấu dính dính khiến ông ta có hơi khó thở, sau vài giây, ông ta bất an nuốt nước miếng một cái.

"Ông đang giả vờ cái gì!" Càng nghĩ càng tức giận, bảo vệ giơ chân đá vào mông Trịnh mù một cách vừa phải, không mạnh cũng không nhẹ.

Nhưng sau cú đá này, sắc mặt của bảo vệ đã thay đổi.

Thật ra anh ta cũng không muốn làm gì đối với Trịnh mù, dù sao thì giao tình của hai người cũng rất tốt, lần này chỉ là muốn dạy ông ta một bài học, cho nên mới lực dưới chân cũng đã kiểm soát rồi.

Theo kinh nghiệm trước đó, cú đá này sẽ không thể nào hạ gục được Trịnh mù, nhưng vẫn khiến ông ta loạng choạng vài bước và xấu hổ.

Sau khi quay trở lại bình thường, thì chuyện này cũng lãng quên.

Nhưng không ngờ, cú đá này của anh ta giống như va vào một tấm sắt.

Đối phương không hề nhúc nhích.

Giây tiếp theo, bảo vệ nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng trong cuộc đời mình, đầu của Trịnh mù quay 180 độ, nhìn về phía sau lưng.

Một đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào anh ta.

Trong cơn hoảng loạn tột độ, bảo vệ mất khả năng suy nghĩ và kiểm soát cơ thể, anh ta đã hoàn toàn không còn cơ hội chạy trốn. Sau một hồi run rẩy dữ dội, hai bàn tay không tự chủ được giơ lên, tay trái đặt trên đỉnh đầu, tay phải đặt lên cằm rồi bẻ mạnh một cái.

"Rắc... rắc!"

Một tia chớp lóe lên trên bầu trời đêm, giữa tiếng sấm ầm ầm, một bóng người ngã úp mặt xuống nước, khiến cho bọt nước bắn tung tóe. ...

Sau khi trở lại phòng 209, sắc mặt Giang Thành vẫn bình thường, nhưng Tào Dương dường như vẫn chưa thoát khỏi sợ hãi trước đó.

Sau khi nhìn thấy hai người Giang Thành trở về, những người còn lại mới thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt quét qua căn phòng, ngoại trừ Hòe Dật và Đỗ Phong, những người khác đều có mặt.

"Bọn họ đâu rồi?" Giang Thành hỏi thẳng vào vấn đề.

"Ra ngoài rồi." Lo lắng Giang Thành hiểu lầm, Dụ Ngư lên tiếng giải thích: "Vừa nãy chúng tôi đã phát hiện ra một ít manh mối mới, hai người bọn họ đi xác minh rồi."

Đi đến bên giường, Lâm Uyển Nhi chu đáo đưa đến một cốc nước ấm, nếu là người khác, Giang Thành sẽ không uống, nhưng Lâm Uyển Nhi là người như thế nào, hắn biết rất rõ.

Nước này sẽ không có vấn đề gì.

Sau khi uống mấy ngụm nước ấm, tâm tình Giang Thành đã dịu đi rất nhiều.

Tào Dương giải thích cho mọi người chuyện gì đã xảy ra với hai người, sau khi nghe được quỷ đóng giả làm Trịnh mù và uống rượu cùng bọn họ, ánh mắt của Vy Vy và Vương Trường Quốc đã thay đổi.

Rất hiển nhiên, chuyện này đã nằm ngoài tầm hiểu biết của bọn họ.

Tào Dương tiếp tục nói rằng đã tìm thấy thi thể thật của Trịnh mù trong chiếc tủ màu đỏ bên cạnh.

Thi thể bị vùi dưới lớp quần áo, cơ mặt vặn vẹo, đôi mắt mở to đến mức suýt rơi ra ngoài.

Anh ta không dám nhìn quá kỹ, cũng không tìm thấy vết thương rõ ràng hay ngửi thấy mùi máu, cho nên Trịnh mù có lẽ đã bị dọa chết.

Về chuyện của người bảo vệ, Tào Dương nói qua loa để né tránh, Giang Thành cũng không đề cập tới.

Cầm cốc nước ngồi ở mép giường, Giang Thành đầu tiên liếc nhìn Lâm Uyển Nhi, sau đó lại chuyển sự chú ý sang Dụ Ngư: "Mọi người tìm được manh mếi dì?" "Vừa nấy sau khi hai người rời đi, chúng tôi đã tìm kiếm khắp bệnh viện, cuối cùng cũng tìm được phòng hồ sơ." Dụ Ngư hạ nhỏ giọng, ánh mắt trở nên cổ quái.

"Đó là một căn phòng rất đặc biệt, diện tích tương đối lớn, bình thường phía trước và phía sau sẽ có hai cửa, nhưng cửa trước đã bị đóng chặt, chỉ có cửa sau có thể mở được."

"Đương nhiên là trên cửa có khóa, nhưng..." Dụ Ngư ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Uyển Nhi bên cạnh, người phụ nữ tháo kẹp tóc ra, bấm hai cái mở khóa.

Giang Thành gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục.

"Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm theo thời gian, đầu tiên tìm kiếm từ 10 năm trước, nhưng không có phát hiện gì, sau đó chúng tôi theo mốc thời gian tìm kiếm về phía trước, cuối cùng tìm thấy một túi giấy da bò màu đen trong góc."

"Sau khi tôi mở ra thì đúng như lời các anh đã nói, sự việc đó đã xảy ra cách đây 18 năm."

"Tầng 6, phòng 624."

"Sau khi người phụ nữ bị sát hại, các nhân viên y tế phụ trách phòng 624 đều bị sa thải vì nhiều lý do khác nhau".

Giang Thành nhìn bốn phía: "Hồ sơ lấy ra chưa?"

"Chưa." Dụ Ngư nói: "Hòe Dật nói, hấp tấp động vào manh mối như vậy rất có thể sẽ gây ra rắc rối, cho nên..."

Cũng là một người thận trọng đấy chứ.

"Sau đó, bên ngoài có người đi qua, chúng tôi sợ bị bệnh viện phát hiện gây ra rắc rối gì, nên đã rời đi, hồ sơ cũng đã để lại chỗ cũ."

Dụ Ngư mím môi, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một cảm xúc kỳ quái, Giang Thành biết chắc hẳn bọn họ đã phân tích được gì đó từ trong hồ sơ.

"Hồ sơ ghi lại thông tin liên lạc của một số người đã rời đi. Sau khi trở về, Hòe Dật dùng thông tin liên lạc và gọi cho họ."

Lúc này, Dụ Ngư dừng lại, một lúc sau, giọng điệu đột nhiên trở nên khẩn trương: "Nhưng bọn họ... bọn họ không phải là mất liên lạc, mà là... đã chết rồi!"

Tào Dương vội vàng hỏi: "Ai chết rồi?"

"Đều chết hết rồi." Dụ Ngư vẻ mặt có chút căng thẳng: "Lúc đó trực tiếp phụ trách phòng bệnh 624 có bốn người, một bác sĩ khoa tâm thần, Tào Dương suy nghĩ một chút, hỏi: "Không phải là bốn người sao, vẫn còn một người nữa là ai?"

Nhìn Tào Dương, Dụ Ngư lắc đầu: "Không biết."

Nghe vậy, sắc mặt Tào Dương trở nên đặc sắc, dường như không hiểu ý của Dụ Ngư.

"Hồ sơ của người cuối cùng đã bị tiêu hủy rồi?" Giang Thành cau mày.

"Ừm." Dụ Ngư trả lời: "Trang có liên quan đến người này đã bị xé mất."

Suy nghĩ một lúc, Giang Thành sờ cằm nói: "Là người phụ nữ ở phòng 906, trước đây cô ấy là y tá." Nói xong lại tựn mình giải thích: "Chăm sóc một bệnh nhân nữ, đều là đàn ông thì không thuận tiện."

"Trong bốn người, tất cả đàn ông đều đã chết, chỉ có người phụ nữ duy nhất là phát điên." Lâm Uyển Nhi thản nhiên dùng tay vén tóc, nhướng mày nói: "Xem ra, con quỷ này hận đàn ông hơn một chút."

Nghe vậy, không chỉ sắc mặt Dụ Ngư thay đổi, mà cả Vy Vy đứng một bên cũng sắc mặt cũng không được tốt lắm, chỉ có Lâm Uyển Nhi vẫn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Giang Thành.

Vừa nhìn, vén những lọn tóc ở thái dương ra, những ngón tay dài trắng nõn làm ra đường nét đẹp mắt, khiến đôi mắt của Vương Trường Quốc đứng đối diện cô cũng chớp động một cái.

Nhưng đối với Lâm Uyển Nhi mà nói, Giang Thành đã sớm quen rồi.

Hắn còn trải qua những chuyện thậm chí còn quá đáng hơn.

"Cuối hồ sơ có ghi..." Như muốn vượt qua rào cản trong lòng rất khó khăn, giọng nói của Dụ Ngư rất áp lực, cho đến cuối cùng, mới ngẩng đầu lên.

"Người phụ nữ đã đang mang thai khi chết."
Bình Luận (0)
Comment