Chương 475: Tai nạn
Chương 475: Tai nạnChương 475: Tai nạn
Một người phụ nữ nằm viện hơn một năm mà lại có thai, đây là điều mà mọi người đều không ai ngờ tới, cùng với đó là một khoảng thời gian im lặng.
Và sau sự im lặng, bầu không khí ngày càng trở nên ngột ngạt.
Trong đầu hiện lên một ý nghĩ, Giang Thành theo bản năng nghĩ tới người phụ nữ đáng thương bị giam cầm ở trong thôn Tiểu Thạch Giản.
Lại liên tưởng đến hiện tại...
Một phòng bệnh bán khép kín, sang trọng nhưng được quản lý chặt chẽ.
Một người phụ nữ bị vu oan hãm hại là mắc bệnh tâm thần.
Ba trong số bốn người chịu trách nhiệm trực tiếp đã chết, một người phát điên.
Điều kỳ lạ hơn nữa là 3 người thiệt mạng đều là đàn ông.
Hít một hơi thật sâu, hắn không khỏi bắt đầu xem xét lại vụ án.
Những gì xảy ra ở trong phòng bệnh 624 có lẽ còn khó coi hơn hắn tưởng.
"Chẳng lẽ là... chồng của người phụ nữ đã biết chuyện này, cho nên mới ra tay giết cô ấy?" Vy Vy đột nhiên hỏi.
Mọi người đều biết rõ là cô đang ám chỉ việc mang thai của người phụ nữ.
"Không phải chứ." Dụ Ngư chớp chớp mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia không thể tin nổi: "Nếu như anh ta có thể đối xử với cô ấy như vậy, chẳng lẽ vẫn quan tâm..."
"Phải đấy." Giang Thành vuốt cằm, trầm ngâm gật đầu.
Bởi vì nghề nghiệp, Giang Thành đã tiếp xúc khá sâu với rất nhiều người, cho nên hắn hiểu một cách sâu sắc rằng, một bộ phận người trong đó có tính chiếm hữu rất điên cuồng.
Một câu thôi.
Tôi có thể không yêu cô.
Nhưng tuyệt đối không bao giờ cho phép cô yêu người khác.
Nếu không, tôi thà phá hỏng tất cả.
Điều này không liên quan gì đến giới tính, những người như này, nam nữ đầu có. Giana Thành đều: đã nắn aua hết. Thậm chí ở bên trong phòng làm việc, khi thổ lộ tất cả những chuyện này với Giang Thành, trong lòng vẫn còn mang theo mối hận gần như phát điên.
Giang Thành vẫn còn nhớ rõ ánh mắt và giọng điệu của bọn họ.
"Cho nên là như vậy." Dụ Ngư thở ra, nhìn biểu cảm là biết cô đang cảm thấy tiếc cho sự không xứng đáng và hoàn cảnh khó khăn của người phụ nữ này.
Nhưng không ngờ, Giang Thành lại lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Nhưng nếu như đúng là như vậy, có mấy chuyện không hợp lý."
"Đầu tiên, tại sao người đàn ông chỉ giết một mình người phụ nữ, mà không làm hại đến người khác, tôi nói về nhân viên y tế của phòng bệnh 624." Giang Thành hỏi.
"Bị sự tức giận làm mờ mắt, nhất thời... không suy nghĩ nhiều được như vậy?" Tào Dương nói.
Giang Thành liếc anh ta một cái, không nói gì nhiều, tiếp theo hỏi câu thứ hai: "Nếu như người phụ nữ không bị điên, cô ấy là bị vu oan, vậy thì..." Giang Thành ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Uyển Nhi: "Tại sao cô ấy không nói ra sự thật, tố cáo những người đã làm hại mình?"
"Còn cần phải hỏi?" Vương Trường Quốc liếc nhìn Giang Thành, giọng điệu đầy khinh thường: "Tất cả mọi người đều cho rằng cô ấy có vấn đề về thần kinh, ai mà lại đi tin lời nói của một người bị tâm thần chứ?"
"Hơn nữa, phòng bệnh quản lý chặt chẽ đến như vậy, người bình thường cũng không thể tiếp xúc được."
Nghe vậy, Tào Dương như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nói: "Nhưng Trịnh mù không hề nói như vậy, ông ta đã tiếp xúc gần với người phụ nữ mấy lần, còn nói rằng người phụ nữ không chỉ đẹp người, mà còn mang lại cho người ta ấn tượng chung là hiền lành hào phóng, đối xử với mọi người xung quanh rất thân thiện."
"Đúng vậy, một người phụ nữ bị tổn thương nghiêm trọng sẽ có trạng thái này hay sao?" Giang Thành liếc nhìn mọi người.
Vương Trường Quốc tựa hồ còn muốn nói thêm điều gì, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Giang Thành, cả người chợt run lên.
Anh ta mơ hồ cảm thấy người đàn ông đang nhìn mình vừa rồi như không phải là người đàn ông trước mặt.
Mà ẩn dưới lớp da này là một kẻ vô cùng đáng sợ.
Anh ta lập tức biết điều im lặng, rất lâu sau đó cũng không bày tỏ auan điểm của mình nữa. "Vậy anh cho rằng chuyện là như thế nào?" Vy Vy trầm giọng hỏi, Giang Thành dễ dàng dùng logic và khí chất của mình kiểm soát bầu không khí.
Hắn đưa mắt nhìn về phía màn mưa bên ngoài, trong màn mưa có một vệt sáng mờ ảo.
Đó là quán ăn xung quanh bệnh viện, còn có một số cửa hàng nữa.
Một cơn gió mạnh mang theo vô số hạt mưa đập vào cửa kính, phát ra tiếng tanh tách.
"Không biết." Giang Thành quay đầu lại, nhìn vẻ mặt căng thẳng của Vy Vy, gật đầu nói: "Nhưng kiểu gì cũng có thể tìm ra."
"Có biết được tên của người phụ nữ đó không?" Nghe lâu như vậy, mà Giang Thành vẫn chưa biết tên của người phụ nữ, Giang Thành không biết là do bọn họ không nói, hay là hoàn toàn không hay biết .
Thấy không có ai lên tiếng, Dụ Ngư nói: "Trong bản hồ sơ đó không có tên của người phụ nữ."
"Là không có, hay là đã bị xé mất rồi?"
"Là bị dùng bút màu đen gạch đi." Vy Vy nói thêm.
Suy nghĩ một lúc, Giang Thành tiếp tục hỏi: "Những bác sĩ đã chết kia là chết như thế nào?"
Hắn nhớ rằng Hòe Dật đã gọi điện cho gia đình những người đó dựa trên thông tin liên lạc để lại.
Lúc này không có người lên tiếng, bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.
Giang Thành hơi nhíu mày một chút.
"Có vẻ như đều là tai nạn bình thường mà chết." Một giọng nói dễ nghe vang lên, Lâm Uyển Nhi dựa vào giường, chống lên cằm: "Người thứ nhất chết trong một vụ tai nạn ô tô, tông vào đuôi một chiếc xe tải vận chuyển ống thép, phần cổ bị ống thép xuyên thủng, đầu văng ra ngoài rất xa".
"Người thứ hai là ngã từ tầng 26 vào ban đêm, trong quá trình đó hình như đã va phải vật gì, sau khi tiếp đất, đầu và thân bị tách rời".
"Người cuối cùng đi thang máy vào đêm khuya, không biết vì lý do gì mà đầu bị vướng vào thang máy, nhưng thang máy bị hỏng không dừng lại." Lúc này, Lâm Uyển Nhi giơ tay lên, tỏ vẻ rất bình tĩnh làm ra động tác chặt đầu: "Như thế này."
Rõ ràng việc chết hết người này đến người khác trong một khoảng Đây không còn nghỉ ngờ gì nữa đều là do quỷ làm ra.
Ba cách chết hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Giang Thành chú ý tới kết quả cuối cùng... đều là thi thể và đầu bị tách rời.
Đây là xuất phát từ mối hận đơn thuần, hay có lý do đặc biệt nào đằng sau nó?
Tạm thời vẫn còn chưa rõ.
Dụ Ngư quay đầu lại liếc nhìn Lâm Uyển Nhi, cô có một cảm giác kỳ lạ đối với người phụ nữ này, dường như người phụ nữ này rất bình tĩnh đối với tất cả những gì bọn họ đã trải qua cho đến nay.
Cô ấy không giống những người tội nghiệp bị mắc kẹt trong thế giới kỳ lạ và đáng sợ này mà giống như một nhân chứng đứng nhìn với thái độ thờ ơ hơn.
Còn về phần đang chứng kiến cái gì?
Dụ Ngư không khỏi mím môi, cô không đoán ra.
Hiện tại tất cả manh mối đều đã có ở đây rồi, đoán mò nữa cũng chẳng ích gì.
Tính toán thời gian một chút, trời cũng đã gần tối, hai người Hòe Dật chắc sẽ không chậm trễ quá lâu.
Hy vọng bọn họ có thể mang những manh mối mới trở về.
"Bọn họ bao giờ mới về vậy?" Nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, trông Tào Dương có hơi lo lắng, cách đây không lâu, anh ta đã chính mắt nhìn thấy một con quỷ cải trang thành Trịnh mù, còn có thi thể của Trịnh mù nữa.
Tác động tâm lý như vậy đối với người bình thường là chuyện không thể nào quên.
"Bọn họ gọi điện thoại, hẹn gặp người nhà ở một quán ăn gần đây." Vy Vy nghe xong liền đứng dậy chỉ về phương hướng có ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ.
Nơi đó đều là quán ăn, với một số cửa hàng gì đó.
"Là vợ của một người đã khuất." Vy Vy trầm giọng nói thêm: "Thang máy... là người trong thang máy."
Giang Thành biết rõ, có lẽ cô ấy đang ám chỉ người bị thang máy kẹp đứt đầu kia.
Quay đầu nhìn thời gian, Giang Thành không khỏi cau mày.
Đêm, đang đến gần.