Chương 476: Thỉnh cầu
Chương 476: Thỉnh cầuChương 476: Thỉnh cầu
"Nếu như trời tối rồi mà bọn họ vẫn chưa quay lại, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?" Tào Dương tỏ ra rất quan tâm đến hai người đồng đội đã rời đi.
Thật không may, vấn đề này không ai có thể trả lời cho anh ta.
"Cộp."
"Cộp."
"Cộp."...
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rõ ràng, từ xa đến gần, sau đó cửa bị đẩy ra, một khuôn mặt xa lạ đập vào mắt mọi người.
Anh ta trông giống như một bác sĩ, mặc áo khoác blouse trắng, nhìn khoảng ngoài 30 tuổi, đeo một cặp kính gọng đen, chưa từng gặp qua trước đó.
"Vị nào là anh Hòe?" Bác sĩ trên tay cầm một mảnh giấy, hỏi.
"Anh ấy ra ngoài rồi." Giang Thành đáp lại: "Có chuyện gì anh nói với tôi cũng được."
"Khi nào anh ấy trở về, làm phiền thông báo cho anh ấy, đến phòng nội trú điền lại giấy tờ." Một lúc sau, bác sĩ nhấn mạnh: "Hôm nay phải đi ngay."
Nhìn bầu trời bên ngoài, Giang Thành quay đầu lại, dùng giọng thương lượng nói: "Hôm nay muộn quá rồi, hay là ngày mai đi."
"Ngày mai không được." Bác sĩ lắc đầu: "Có một số thông tin anh ấy đăng ký có vấn đề."
Vy Vy bước tới giải quyết ổn thỏa, khách sáo nói: "Hay là anh xem như thế này có được không, chờ anh ấy trở về, tôi sẽ bảo anh ấy gọi điện cho phòng nội trú, có vấn đề gì, chúng tôi sẽ liên lạc qua điện thoại."
"Anh cứ để lại số điện thoại của phòng nội trú là được." Vy Vy nói rồi quay người tìm giấy bút.
Nhìn thấy hành động của Vy Vy, bác sĩ xua tay nói: "Đừng tìm nữa, chiếc điện thoại này đã bị hỏng từ lâu rồi." Anh ta chỉ vào chiếc điện thoại duy nhất trong phòng và nói: "Mọi người cũng đừng làm khó cho tôi, tôi chỉ là người chạy việc vặt thôi, hay là... mọi người nói chuyện với chủ nhiệm Tề đi, nhờ anh ấy nói trước một tiếng với bộ phận nội trú."
Nửa câu sau không có ai nghe lọt tai, tất cả đều nhìn vào chiếc điện thoại kiểu cũ duy nhất trên chiếc tủ gỗ nhỏ cạnh giường. Chờ đến khi bác sĩ rời đi, bọn họ mới phản ứng lại.
"Hỏng rồi?" Dụ Ngư kinh ngạc nói: "Sao có thể như vậy được? Trước khi đi, chính là Hòe Dật đã dùng chiếc điện thoại này để liên lạc với những người đó mà."
Tào Dương, người từng tiếp xúc với quỷ, sắc mặt tái nhợt.
Giang Thành lập tức tiến lên trước, sau khi suy nghĩ một lát, cầm điện thoại lên, không lại gần ống nghe, mà chỉ nhìn màn hình hiển thị rất nhỏ kia.
Mọi thứ trên màn hình hiển thị đều bình thường, có ngày giờ.
Mọi thứ đều cực kì hợp lí.
Thấy vậy, Vy Vy liền thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra bác sĩ trong bệnh viện đã nhớ nhầm rồi, dù sao thì công việc một ngày bận rộn như vậy, loại chuyện này có nhớ nhầm cũng ...
Giây tiếp theo, suy nghĩ của Vy Vy chợt khựng lại.
Cùng với đó, còn có ánh mắt của Dụ Ngư, Vương Trường Quốc và những người khác, Tào Dương vô thức nuốt khan, những ngón tay đã buông lỏng đột nhiên nắm chặt.
Giang Thành dùng sức dịch chuyển chiếc tủ gỗ nhỏ dưới điện thoại ra.
Phía sau tủ gỗ có một vòng dây điện rải rác, dây nối với mặt sau của điện thoại đã đứt hoàn toàn, như thể bị một lực rất lớn xé đứt.
Phần cao su màu đỏ quấn quanh chỗ đứt được lật lên, có thể thấy rõ dây kim loại lộ ra bên trong.
Đến điện cũng không có, cú điện thoại kia của Hòe Dật, làm cách nào mà gọi được ra bên ngoài vậy?
Hơn nữa theo như Dụ Ngư, anh ta còn không chỉ gọi có một cuộc.
Một cảm giác ớn lạnh lan tỏa trong lòng mọi người.
"Chuyện gì thế này?" Vương Trường Quốc lập tức hoảng sợ, khi Hòe Dật gọi điện, anh ta ở ngay phía sau, thậm chí còn có thể nghe rõ ràng giọng nói của người bên kia.
"Chẳng lẽ... chẳng lẽ đối phương không phải người, mà là quỷ?!"
Lời nói của Vương Trường Quốc đã hoàn toàn khiến mọi người kinh sợ, điều đáng lo ngại nhất là Hòe Dật và Đỗ Phong đã đi đến chỗ hẹn rồi.
Hẹn với bọn họ... là quỷ.
Còn bọn họ thì hoàn toàn không biết gì hết.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Thành quay đầu nhìn Lâm Uyển Nhi, Dụ những người khác đã đi bao lâu rồi?"
Lâm Uyển Nhi suy nghĩ một chút, đáp lại: "Khoảng hơn một tiếng."
Xảy ra chuyện rồi...
Hòe Dật không phải là người mới, nhất định biết rõ buổi tối ở bên ngoài sẽ nguy hiểm đến như thế nào, nếu lúc này còn chưa trở về, nhất định là đã xảy ra chuyện rồi.
Ngay lúc Giang Thành đang nghĩ biện pháp đối phó thì một chuyện càng bất ngờ hơn đã xảy ra.
"Reng reng reng..."
"Reng reng reng..."...
Vy Vy đang ở tương đối gần đột nhiên lùi lại sau mấy bước, mới đứng vững, cô nhìn chiếc điện thoại có đèn báo cuộc gọi đến nhấp nháy, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loản khó tả.
Điện thoại đang đổ chuông.
Có người đang gọi điện thoại tới!
"Đừng nghe!" Tào Dương lớn tiếng nói, trạng thái hiện tại của anh ta chỉ có thể nói là tốt hơn so với mấy người phụ nữ một chút, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Mọi người đều có suy nghĩ giống nhau.
Kẻ gọi điện thoại đến nhất định là quỷ!
Nhưng không có người trả lời, điện thoại vẫn reo, dường như mọi người đều rất mệt mỏi, nhưng lại không ai dám tiến tới cúp máy.
Sau vài giây, tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng không còn.
Không phải vì đối phương bỏ cuộc mà là do có người nhấc máy.
Nhìn Giang Thành áp micro vào tai, môi Dụ Ngư run run, nhưng lại không dám nói lời nào, như sợ quỷ sẽ nghe thấy giọng nói của cô mà tìm đến chỗ cô vậy.
"Alo?" Một giọng nói gấp gáp khác thường phát ra từ đầu bên kia điện thoại.
Giang Thành lập tức nhận ra, đó là Hòe Dật.
"Có nghe thấy tôi nói gì không?" Gionjg nói của Hòe Dật rất nhỏ, xung quanh hình như rất vang vọng, anh ta tựa hồ đang ở trong một không gian cực kỳ nhỏ hẹp.
Giang Thành thậm chí có thể nghe được tiếng thở gấp gáp của anh ta. Người đối diện tựa hồ cũng biết được nguyên nhân tại sao, nên cũng không nói lời thừa thãi, bắt đầu đi thẳng vào việc thuyết minh tình huống hiện tại: "Tôi bị mắc kẹt rồi, không chỉ có một mình, Đỗ Phong cũng ở đây, hiện tại chúng tôi đều vẫn còn sống."
Nuốt một miếng nước bọt, Hòe Dật tiếp tục nói: "Tôi đang dùng điện thoại di động của mình để gọi điện, tôi cũng không biết tại sao lại có thể gọi được."
"Chúng tôi còn chưa rời khỏi bệnh viện, hiện tại đang bị mắc kẹt trong không gian của cầu thang. Khi chúng tôi đi xuống dưới tầng đã đi bằng cầu thang bộ, nhưng cầu thang... cầu thang dài đến nỗi dường như không có điểm cuối."
"Chờ khi tôi nhận ra có điều gì đó không ổn thì đã quá muộn. Bây giờ chúng tôi vẫn bị mắc kẹt ở đây, đi lên đi xuống, chúng tôi đều đã thử hết rồi, nhưng đều không thể đi đến cuối cùng."
"Ở đây không có bất kì biển báo nào, số tầng cũng không có, chúng tôi cũng không gặp được ai cả."
"Đúng rồi." Hòe Dật dường như chợt nhớ ra điều gì đó: "Mọi người tuyệt đối không được gọi lại cho những số điện thoại kia nữa, những số điện thoại đó rất có khả năng là có vấn đề."
Giang Thành rất muốn nói cho anh ta biết, vấn đề không phải là số điện thoại, mà là ở chiếc điện thoại.
"Tôi nghĩ chắc là chúng tôi đã gặp phải quỷ bịt mắt rồi." Sau khi im lặng một lúc, Hòe Dật hít một hơi thật sâu, dùng giọng thành khẩn nói: "Mặc dù nói như này có hơi mạo muội, nhưng tôi... tôi cầu xin mọi người có thể cứu chúng tôi, ở quê tôi có câu nói rằng, khi bị quỷ bịt mắt chỉ có thể phá giải từ bên ngoài."
"Nếu như có thể tới, có lẽ có thể quấy nhiễu đến quỷ, chúng tôi có thể tìm được sơ hở để rời khỏi đây."
"Nếu như không được..." Hòe Dật dừng lại một chút, khoảng 10 giây sau, giọng nói của anh ta mới lại vang lên, nhưng lần này lại có chút bất lực: "10 phút nữa, chúng tôi... Hai người chúng tôi sẽ thử đi qua đường hành lang."
"Nếu như chúng tôi chết hoặc biến mất, xin hãy nhớ kĩ, một khi mọi người cũng bị quỷ bịt mắt, đừng rời đi từ hành lang, hành lang cũng là đường chết."
"Hãy... hãy nghĩ cách gì khác."
"Bây giờ... làm ơn nhất định đến cứu chúng tôi." Giọng của Hòe Dật