Chương 477: Cứu người
Chương 477: Cứu ngườiChương 477: Cứu người
Ngay sau đó, trong điện thoại vang lên một tiếng dòng điện khiến người ta khó chịu, như bị thứ gì đó quấy nhiễu đến, điện thoại lập tức bị tắt.
Giang Thành đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn những người khác.
Bị ánh mắt quét đến mình, Vương Trường Quốc không khỏi run rẩy nói: "Không phải cậu định đi cứu người thật đấy chứ?" Trong giọng điệu của Vương Trường Quốc tràn đầy sự không thể tin được: "Bên kia là quỷ! Là quỷ đấy!"
"Đây là một cái bẫy!"
"Cái tên Hòe Dật kia cũng là quỷ! Muốn lừa chúng ta đến đó thôi. Sau đó đến chúng ta cũng sẽ bị giết chết!" Trông anh ta có vẻ rất kích động: "Bao vây để tiếp viện đến cứu thôi, cậu hiểu không?!"
Suy nghĩ của anh ta, Giang Thành đương nhiên là hiểu, nhưng suy nghĩ của Giang Thành, thì anh ta lại không hiểu.
Hòe Dật vừa gọi tới, chắc không phải là quỷ.
Anh ta là người.
Dù sao thì chiếc điện thoại đã bị phát hiện, có thử lại một lần lừa gạt như này nữa cũng vô nghĩa, hơn nữa Giang Thành cũng không tìm ra sơ hở rõ ràng nào trong giọng điệu và lời nói của Hòe Dật.
Khi bị mắc kẹt trong tình huống như vậy, yêu cầu cứu trợ là lựa chọn bình thường nhất.
Điều này không liên quan gì đến người chơi mới hay cũ.
Không một ai muốn chết.
Nhưng có một điểm Vương Trường Quốc đã nói đúng.
Bao vây để tiếp viện đến cứu...
Bằng không Giang Thành không hiểu tại sao quỷ lại để Hòe Dật gọi được cú điện thoại này.
Sau khi suy nghĩ một chút, Giang Thành vẫn quyết định cứu người, hắn không có bất kì nghĩa vụ gì đối với Hòe Dật và Đỗ Phong, nhưng cứu bọn họ là cần thiết.
Đầu tiên.
Hoè Dật trước mắt được biết đến là người chơi cũ có kinh nghiệm duy nhất trong đội ngoài mình ra.
Có anh ta ở đây, có thể giúp bản thân chia sẻ được phần nào áp lực. Thứ hai.
Giang Thành nhìn những người xung quanh, có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí sợ hãi đang lan rộng, đồng thời còn có sự hoang mang và nghỉ ngờ của những người xung quanh đang ngày càng lớn dần trên mảnh đất hoảng sợ này.
Điều đáng sợ nhất trong ác mộng là mất đi niềm hy vọng.
Đặc biệt là với một nhóm người mới.
Khi trở nên hoàn toàn tuyệt vọng, bọn họ không chỉ mất mạng một cách vô ích vì mất kiểm soát cảm xúc mà sẽ còn liên luy đến cả người khác nữa.
Đây mới là điều đáng sợ nhất.
Sau khi tới nơi này, Giang Thành phát hiện, có thể lan truyền không chỉ ác mộng, mà còn có nỗi sợ hãi.
Hắn không thể, cũng không muốn để mọi người mất đi hy vọng.
Nếu như hắn từ bỏ Hòe Dật và Đỗ Phong, thì mọi người sẽ không khỏi tự hỏi liệu... nếu như gặp phải nguy hiểm một lần nữa, vậy thì người bị bỏ rơi có phải là chính mình không.
Một khi tình huống như này xảy ra, lòng người sẽ xa cách.
"Tôi đi cứu người." Giang Thành nhìn mọi người: "Ai đi theo tôi?"
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, mọi người nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng, những cảm xúc kỳ quái trong mắt bọn họ thỉnh thoảng hiện lên khiến bầu không khí càng thêm quỷ dị.
"Bộp."
"Bộp bộn."
Lâm Uyển Nhi vỗ tay, mỉm cười nhìn đám người đang im lặng, ánh mắt quét qua từng người một: "Đầu không muốn đi cứu người?"
"Vậy thì mấy người cứ chờ chết đi." Giây tiếp theo, giọng điệu của Lâm Uyển Nhi đột nhiên thay đổi, mọi người thậm chí còn cảm giác được xung quanh nhiệt độ đang giảm xuống.
"Chỉ cần chúng ta vẫn còn ở đây, hành lang, bên trong cầu thang, những địa điểm như vậy là tuyệt đối không thể tránh được."
"Cho dù có trốn ở trong phòng không ra ngoài, quỷ cũng sẽ tìm đến mấy người." Đôi mắt đẹp của Lâm Uyển Nhi ra hiệu đến vị trí của tủ quần áo.
Cách đây không lâu, thi thể của Lý Khải Phong, chính là đã bị đưa vào Mà chị ta, là bị tìm đến tận cửa rồi giết chết!
Điểm này, tất cả những người ở đây đều biết rõ.
"Nếu bây giờ không đi, vậy thì mấy người sẽ vĩnh viễn không bao giờ tìm được manh mối nào." Lâm Uyển Nhi đứng dậy, đi về phía Giang Thành, khí chất hồng hào của Tần Lâu Sở Các bị nhấn chìm bởi một luồng khí sắc bén và sát khí.
"Đúng rồi." Lâm Uyển Nhi sau khi đứng vững, nghiêng đầu nói: "Chờ chúng tôi trở về rồi, mấy người đừng bao giờ nghĩ đến việc có được bất kỳ manh mối nào trong tay chúng tôi, con người tôi ấy..." Lâm Uyển Nhi khế nhếch khóe môi, mỉm cười: "Là biết cách gạt người khác nhất đấy."
"Tôi sẽ đứng nhìn từng người một chết đi." Lâm Uyển Nhi nắm tay Giang Thành, đi ra phía ngoài.
Cổ quái là, ngay cả Vương Trường Quốc vốn là người trong lòng phản kháng nhất, cũng không nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của mỹ nhân này.
Như thể... chỉ cần mình không đi, vậy thì kết quả sẽ như người phụ nữ này nói.
Điều khiến anh ta càng nghi hoặc hơn là, bản thân lại cảm thấy có một mối nguy hiểm không thể giải thích được từ trên người phụ nữ này.
Người phụ nữ rõ ràng không cao bằng chàng trai bên cạnh, nhưng lại tạo ra ấn tượng rằng cô ấy mạnh mẽ hơn, bàn tay nắm tay hắn, như đang dắt một đứa trẻ vậy.
Ngay lúc Lâm Uyển Nhi sắp bước qua ngưỡng cửa...
"Tôi đi!"
"Tôi đi!"
"Tôi đi!"
"Tôi đi!"
Bốn người còn lại gần như đồng thanh nói, đồng thời, sau khi mấy người nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy có một loại dư âm sợ hãi.
Bọn họ có một loại dự cảm rằng, nếu như cứ để hai người này rời đi, thì họ sẽ gặp rắc rối lớn.
Lâm Uyển Nhi phớt lờ, bước ra ngoài, ngay sau đó những người khác lập tức đi theo.
Giang Thành cười khổ vỗ vỗ tay Lâm Uyển Nhi, đối phương liếc hắn một cái, sau đó nhướng đôi mày xinh đẹp, trong mắt hiện lên một tia tỉnh nohich. Những người khác đều đi theo phía sau, trong hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập và hỗn loạn.
Vừa chưa đi được bao xa, Giang Thành liền nhận thấy có gì đó không ổn.
Trong hành lang... quá yên tĩnh.
Nơi đây là tầng hai của bệnh viện.
Chứ đâu phải là phòng bệnh 604 của bọn họ.
Xung quanh đây còn có không ít những bệnh nhân khác, nhưng hiện tại... tất cả các cửa phòng bệnh đều đóng kín, ngoài hành lang đến một người cũng không có.
Im lặng như tờ.
"Đứng ở phía sau tôi." Giang Thành vội vàng nói: "Đứng cùng với bọn họ, cho dù có chuyện gì xảy ra, nhất định cũng không được tản ra."
Nhìn khuôn mặt nghiêng của Giang Thành, Lâm Uyển Nhi gật đầu nói: "Được."
Ngay sau đó, những người khác cũng nhận ra điều khác lạ, nhưng lúc này đã đi ra ngoài rồi, nếu quay trở lại... Vương Trường Quốc quay đầu lại nhìn hành lang trống trải mà mình vừa đi qua, nuốt nước bọt.
Dù sao thì anh ta cũng không dám.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đi đến chỗ cầu thang.
Bên ngoài trời đã tối hoàn toàn, nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ là, đèn ở cầu thang vẫn còn đang sáng.
Mặc dù bóng đèn đã cũ, ánh sáng không mạnh nhưng để nhìn đường thì vẫn không có vấn đề gì.
Nhìn những bậc cầu thang dưới chân, Giang Thành trầm mặc một lát, bước ra bước đầu tiên.
Hắn từ đầu đến cuối đều hết sức chú ý.
Trên đầu, trên tường, dưới chân, thậm chí phía sau lưng...
Nhưng cho đến khi xuống đến tầng một, cũng không gặp phải vấn đề gì.
Ngoại trừ việc... không có người ra.
Mọi người trong bệnh viện này dường như một giây trước, đều đã biến mất.
"Đi lên." phòng bệnh, cũng không có gì bất thường.
Giang Thành dừng chân lại.
Bây giờ tình hình đã có chút rắc rối hơn một chút rồi.
Bọn họ và hai người Hòe Dật Đỗ Phong dường như đang lần lượt tồn tại ở hai khoảng thời gian và không gian khác nhau.
Trên cầu thang, hai nhóm người bỏ lỡ nhau một cách hoàn hảo, đều không nhìn thấy đối phương.
"Không phải chúng ta cũng bị trúng chiêu rồi chứ?" Vương Trường Quốc khom người, ước gì có thể trốn vào trong giữa đám người: "Nơi này làm sao..."
"Câm miệng." Giang Thành đột nhiên nói.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người đều ngừng chuyển động, kinh hãi nhìn chằm chằm Giang Thành, Giang Thành cau mày, giống như đã phát hiện ra điều gì.
Một lúc sau, vẻ mặt của mọi người cũng trở nên đặc sắc hơn.
Bọn họ mơ hồ nghe thấy tiếng gì đó.
Hình như... là tiếng bước chân!
Tiếng bước chân rất ồn ào, chắc chắn không chỉ có một hai người, ánh mắt của mọi người lập tức hướng về phía dưới chân mình.
Tiếng bước chân là phát ra từ cầu thang bọn họ vừa đi qua.
Lúc này đang đến gần bọn họ.