Chương 478: Cơ hội
Chương 478: Cơ hộiChương 478: Cơ hội
"Làm thế nào... Làm thế nào bây giờ?" Đỗ Phong nhìn về phía Hòe Dật bên cạnh, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, hai người nín thở trốn vào một góc ngoặt của cầu thang.
Trong tay Hòe Dật nắm chặt chiếc điện thoại di động, pin điện thoại vẫn còn đủ, nhưng lại không có tín hiệu nữa.
Khác với cầu thang mà Giang Thành và những người khác nhìn thấy, tất cả ánh sáng phía trên cầu thang nơi bọn họ đang ở đã tắt.
Chỉ có đèn ở hành lang vẫn còn sáng.
Với chút ánh sáng đó, ngược lại cũng không bị tối hoàn toàn, toàn bộ cầu thang dường như được bao phủ bởi một tấm lọc màu xám.
Khi một loạt âm thanh vang lên, khuôn mặt của Hòe Dật cũng giật giật theo một cái.
Lại đến nữa rồi...
Loạt tiếng bước chân kia.
Tiếng bước chân xuất hiện khoảng 10 phút trước, không lâu sau khi Hòe Dật gọi cuộc điện thoại kia, ngay dưới chân bọn họ.
Ban đầu bọn họ tưởng đồng đội đang tìm kiếm mình.
Nhưng ngay khi bọn họ đang thận trọng đi xuống dưới, khi đã đến rất gần tiếng bước chân kia, Hòe Dật đột nhiên dừng lại.
Trong mắt hiện lên một tia kỳ quái.
Ở khoảng cách này, những người ở tầng dưới hẳn phải đã nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ từ lâu rồi mới đúng.
Nếu như dưới tầng đúng là đồng đội đang tìm kiếm bọn họ, vậy thì nếu đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần ở tầng trên, sẽ có phản ứng như thế nào?
Đặt mình vào hoàn cảnh đó, trong tiền đề không thể phân biệt được đi xuống tầng là người hay quỷ, Hòe Dật tuyệt đối sẽ không bao giờ tiếp cận một cách hấp tấp.
Thay vào đó sẽ ngay lập tức dừng chân lại, ẩn mình đi.
Trước tiên xác nhận thân phận của đối phương rồi tính sau.
Nhưng tiếng bước chân ở tầng dưới lại không hề có ý định dừng lại, tốc độ còn nhanh hơn trước. Đây là... vội vã muốn đi chết sao?
Đỗ Phong lúc này cũng nhận ra có gì đó không đúng, anh ta thò đầu ra ngoài, muốn nhìn xuống qua khe hở giữa cầu thang, nhưng bị Hòe Dật kéo lại.
Hai người nhìn nhau một cái, bắt đầu lặng lẽ đi lên tầng, nhưng sau đó tiếng bước chân ở tầng dưới dừng lại, một lúc sau, đuổi theo với tốc độ nhanh hơn trước gấp mấy lần.
Quả nhiên!
Hòe Dật và Đỗ Phong cũng không còn giấu bước chân nữa, điên cuồng chạy lên trên tầng.
Nhưng ngay sau đó, chuyện khiến bọn họ thậm chí còn tuyệt vọng hơn đã xảy ra.
Tiếng bước chân ở tầng dưới đã biến mất.
Nhưng ở trên đầu lại vang lên tiếng bước chân.
"Lạch bạch lạch bạch."
Giống như một người đang đi chân trần chạy về phía bọn họ.
Bọn họ lại tiếp tục chạy xuống phía dưới.
Sau khi bị tra tấn mấy lần như vậy, tranh thủ lúc tiếng bước chân dừng lại trong giây lát, Hòe Dật và Đỗ Phong đã cùng nhau trốn đi.
Đỗ Phong toàn thân run rẩy, nỗi sợ hãi trong mắt gần như đông cứng lại.
Con quỷ này... đang trêu chọc bọn họ.
Giống như mèo vờn chuột, nhiều khi không phải để lấp đầy cái bụng mà chỉ để cho vui, quỷ muốn bọn họ chết trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tột độ.
"Bọn họ... bọn họ sẽ không tới sao?" Đỗ Phong cố gắng hạ giọng xuống, nhưng giọng nói lại quá mức run rẩy.
Hòe Dật nhìn hành lang bên ngoài, ánh sáng dịu nhẹ, như thể bước vào sẽ thoát khỏi cái cầu thang ác mộng này vậy.
Điều quan trọng hơn nữa là, cho đến nay, quỷ vẫn chưa từng xuất hiện từ hành lang.
Cũng không có tiếng bước chân.
Ánh mắt chậm rãi dời đi, sau đó không có dấu vết di chuyển tới trên người Đỗ Phong, lúc này Đỗ Phong nghiêng người, quay lưng về phía mình, vẫn lo lắng nhìn chung quanh. Có vẻ như giây tiếp theo, quỷ sẽ xuất hiện từ một góc khuất nào đó vậy.
Trong mắt Hòe Dật hiện lên một cảm xúc rối ren, nhưng vài giây sau, khi tiếng bước chân trên đầu anh ta lại vang lên, cảm xúc rối rắm dần dần chuyển thành một loại quyết tâm.
"Bọn họ sẽ không tới đâu." Hòe Dật nói: "Chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình thôi."
"Tôi không muốn chết." Đỗ Phong trông có chút cuồng loạn, tất nhiên là anh ta cũng nghe thấy tiếng bước chân phía trên đầu.
Đó là cái sừng báo hiệu của cái chết.
Quỷ... lại đến tìm bọn họ nữa rồi.
Trong lòng anh ta có cảm giác nếu không thoát ra được thì sẽ chết ở đây.
Khí tức tuyệt vọng đang lan tràn, Đỗ Phong đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt càng ngày càng nhiều oán hận.
Nam Hoài Lễ... chết tiệt kia!
Tất cả đều là tại ông ta!
Nghĩ đến khuôn mặt của Nam Hoài Lễ, biểu cảm của Đỗ Phong trở nên hung dữ, trong đầu đang xé nát khuôn mặt đó thành từng mảnh.
Tất cả những chuyện này đều là từ ông ta mà ra!
Nếu như không có ông ta, làm sao bản thân có thể bị đưa đến nơi địa ngục này?
Còn Nam phu nhân kia nữa...
Ả tiện nhân đó lại còn bảo mình điều tra đoạn video, cả gia đình này đều là yêu tỉnh hại người.
Bọn họ... bọn họ đều đáng chết!
Một bàn tay đặt lên vai anh ta, Đỗ Phong khẽ run lên một cái: "Đừng sợ." Giọng Hòe Dật nghe rất đáng tin cậy: "Chúng ta nhất định sẽ sống sót!"
Bàn tay của Hòe Dật rất ấm áp, cho dù xuyên qua quần áo cũng mang đến cho Đỗ Phong một cảm giác an ủi phần nào.
"Anh Hoè, anh nhất định phải cứu tôi!" Đỗ Phong dường như vẫn luôn nghĩ tới biểu hiện của Hòe Dật từ trước tới giờ, anh ta đã từng tới những nơi như này.
Trước đây anh ta đã có thể sống sót, lần này nhất định cũng có thể! Nhìn vào ánh mắt của Đỗ Phong, Hòe Dật gật đầu, tiếng bước chân càng ngày càng gần, không còn thời gian để lãng phí nữa, cần phải đưa ra quyết định.
"Chúng ta tụ lại với nhau chắc chắn sẽ không ổn." Hòe Dật liếc nhìn đỉnh đầu một cái, vội vàng nói: "Quỷ chắc hẳn chỉ có một con, chỉ khi chúng ta có tách ra, mới có cơ hội."
"Anh có phát hiện ra không, trong hành lang nãy giờ đều chưa hề có quỷ xuất hiện, trong hai chúng ta sẽ để lại một người thu hút sự chú ý của quỷ, người còn lại dọc theo hành lang chạy."
"Một khi trốn thoát, lập tức đi tìm những người còn lại, sau đó dẫn bọn họ quay lại cứu người còn lại, chỉ cần tốc độ đủ nhanh, thì sẽ có..."
"Tôi đi gọi người!" Đỗ Phong nhìn Hòe Dật, gật đầu thề thốt: "Anh Hoè, ta tôi chạy rất nhanh, sau khi tôi ra ngoài sẽ lập tức dã người tới cứu anh!"
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt Đỗ Phong, vẻ bối rối cuối cùng còn đọng lại trong mắt cũng biến mất: "Vậy thì giao cho anh đấy." Hòe Dật nói: "Đỗ Phong."
Bị Hòe Dật nhìn chằm chằm như thế, vẻ mặt Đỗ Phong có chút mất tự nhiên, nhưng dưới nỗi sợ hãi to lớn, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
"Anh Hoè." Đỗ Phong nuốt khan, vội vàng nói: "Anh xem là lúc nào..."
Tiếng bước chân phía trên đỉnh đầu không biết đã biến mất từ lúc nào, nhưng trong hoàn cảnh như vậy, sự biến mất của tiếng bước chân còn đáng sợ hơn sự xuất hiện đột ngột của chúng.
Dù sao thì, không ai biết lần sau tiếng bước chân có đến thẳng trước mặt họ hay không.
"Ngay bây giờ." Hòe Dật nói.
Không chần chừ nữa, Đỗ Phong lập tức đứng dậy, chạy nhanh về phía hành lang.
Lúc đầu anh ta còn lo lắng.
Nhưng ngay lúc lao vào hành lang, mọi nghỉ ngờ đều đã biến mất.
Cảm giác ớn lạnh luôn đọng lại trong lòng đã không còn nữa, ngay cả ánh sáng chiếu vào cơ thể cũng mang lại cho anh ta cảm giác ấm áp.
Nhưng nếu như anh ta có thể nhìn lại, sẽ phát hiện Hòe Dật vẫn luôn nhìn chằm chằm anh ta rời đi, trong mắt hiện lên một tia phức tạp khó hiểu.
Sau một lúc, từ từ rút lui vào bóng tối phía sau.
Đỗ Phong vừa chạy, vừa quan sát, gần đó mấy cánh cửa đều bị khóa, anh †a nhìn aua có vẻ auen thuôc. Rất nhanh, anh ta đã phản ứng lại.
Đây là tầng 6!
Anh ta đã từng đến đây.
Ngay lúc anh ta định chạy sang phía bên kia hành lang, ánh sáng ở cầu thang đối diện đột nhiên nhấp nháy rồi tối sầm.
Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên, vài bệnh nhân mặc áo bệnh viện từ trong bóng tối lao ra, hai tay hai chân lao về phía anh ta.
Những người này... đều không có mặt.