Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 479 - Chương 479: Vết Thương

Chương 479: Vết thương Chương 479: Vết thươngChương 479: Vết thương

Không có thời gian do dự, Đỗ Phong xoay người chạy lại phía sau.

Anh ta cũng không biết tại sao quỷ lại xuất hiện ở đây, càng không hiểu, tại sao lại có nhiều quỷ như vậy.

Nhưng bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, anh ta chỉ muốn chạy.

Chạy càng nhanh thì càng tốt.

Nhưng cho dù có chạy trở lại thì sao?

Vẫn không phải là cùng với Hòe Dật bị quỷ truy đuổi sao.

Giữa hai hành lang có một cái đại sảnh, không lớn lắm, Đỗ Phong chạy xuyên qua đại sảnh đột nhiên nghe thấy một tiếng "ding".

Quay đầu nhìn lại, tình cờ nhìn thấy thang máy đã dừng lại.

Ngay sau đó, cửa thang máy mở ra, bên trong có một y tá đang đứng.

Trong tay y tá đang cầm một kẹp tài liệu bìa màu xanh lam, đeo một chiếc khẩu trang vải gạc trắng kiểu cũ và đội một chiếc mũ y tá trên đầu.

Khi Đỗ Phong nhìn thấy y tá, đối phương cũng nhìn thấy anh ta.

Dường như nhìn thấy thứ phía sau lưng của Đỗ Phong, đôi mắt dài lộ ra của y tá chợt nheo lại, tiếp theo điên cuồng ấn nút thang máy.

Kẹp tài liệu bìa màu xanh lam cũng sợ hãi đến nỗi rơi xuống đất.

Cửa thang máy dừng lại một chút, rồi từ từ đóng lại.

"Đừng mà!" Đỗ Phong hét lớn một tiếng.

Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, Đỗ Phong không hề nghĩ ngợi, lập tức chạy về phía y tá.

May mắn thay, vào giây phút cuối cùng anh ta đã chen qua được cửa thang máy, mà điều khiến anh ta ngạc nhiên là, mấy con quỷ bên ngoài cửa thang máy đã dừng lại cách anh ta vài mét.

Tổng cộng có... 6 con quỷ, với các tư thế khác nhau, nhưng đều không có dấu hiệu nào sẽ đuổi đến.

Bỏ cuộc rồi?

Trong đầu Đỗ Phong lúc này rất hỗn loạn, nhưng trong lòng lại vui mừng vì cuối cùng mình cũng... chạy trốn được rồi.

Anh ta quay lưng lại với y tá, điên cuồng nhấn nút số tầng trong thang máy.

Tầng 2. Anh ta muốn quay lại tầng 2 để tập hợp với những người còn lại.

Anh ta thậm chí còn đã nghĩ xong việc, khi quay lại sẽ thuyết phục những người còn lại cứu người, nhưng bản thân anh ta tuyệt đối sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.

Về việc những người còn lại có chịu cứu người khác hay không, đó là việc của bọn họ.

Anh ta không nghĩ việc hy sinh vài mạng sống cho Hòe Dật, một người gần như chắc chắn sẽ chết là điều đáng giá.

"Phù-"

Sau khi nhìn thấy phím tầng thứ hai sáng lên, Đỗ Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

Dưới chân có cảm giác như có vật thể lạ, Đỗ Phong cúi đầu phát hiện đó chính là kẹp tài liệu màu xanh mà y tá đánh rơi: "Không dọa cô sợ hãi chứ." Đỗ Phong vừa cúi người vừa nói.

Nhưng ngay lúc anh ta cầm lấy kẹp tài liệu, chuẩn bị đứng dậy, trong tầm nhìn ngoại vi, đột nhiên hấy một đôi chân xuyên qua háng mình.

Đúng là một đôi chân.

Chân trần.

Nó có màu xanh quỷ dị, ở các khớp ngón chân còn có những vết tê cóng vô cùng khủng khiếp.

Một chiếc quần dài sọc trắng xanh dày được mặc vào rất tùy ý, che đến mắt cá chân, nhẹ nhàng bay theo làn gió trong thang máy.

Đồng tử của Đỗ Phong đột nhiên co lại.

Đây là áo bệnh nhân mà người bệnh mặc.

Cũng giống như những kẻ đang đuổi theo mình vừa rồi.

Tiêu rồi...

Khả năng quan sát và kiến thức của Đỗ Phong kém xa Giang Thành, nếu như đổi lại là Giang Thành ở đây, hắn sẽ phát hiện ra cái thẻ buộc ở ngón chân cái của bàn chân phải đối phương.

Cái này được gọi là thẻ nhà xác, thường được buộc vào mắt cá chân hoặc ngón chân cái của người đã khuất.

Bên trên sẽ viết họ tên, tuổi tác, nguyên nhân tử vong và các dữ liệu cần thiết khác của người đã khuất.

Theo phong tục dân gian, phần lớn đều là nam ở bên trái và nữ ở bên phải. Đỗ Phong lúc này đang sợ chết khiếp, dù có ngu ngốc đến đâu, anh ta cũng biết mình đã tự đẩy mình đến quỷ môn quan.

Từ lúc bước vào thang máy đến giờ, phía sau không hề có một âm thanh nào.

Trong thang máy, yên tĩnh đến chết người.

Anh ta đứng thẳng người lên, đôi chân run rẩy.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Đỗ Phong nhìn chằm chằm vào số tầng trên màn hình thang máy.

Tầng 4 vừa qua.

Bây giờ là tầng 3.

Thang máy tiếp tục đi xuống,

Trước khi con quỷ ra tay, anh ta đã lập sẵn kế hoạch, khi thang máy dừng ở tầng hai, ngay khoảnh khắc cửa mở ra, anh ta sẽ lao ngay ra ngoài.

Nhanh lên...

Nhanh nữa lên!

Thang máy cuối cùng cũng đến tầng 2.

Nhưng Đỗ Phong đang muốn lao ra ngoài lại chợt ngây người, thang máy không dừng lại ở tầng 2, mà tiếp tục đi xuống.

Tầng 1...

Cho đến tầng âm 1 mới dừng lại.

Cuối cùng phía sau vang lên một âm thanh, tiếng "cạch cạch" giống như tiếng xương xê dịch.

Đỗ Phong hét lớn một tiếng, quay người lại, chứng kiến cảnh tượng đáng sợ nhất trong đời mình.

Nữ y tá đã biến mất, đứng sau anh ta là một người phụ nữ có làn da xanh sẫm quỷ dị.

Người phụ nữ xõa tóc, mặc áo bệnh nhân, đi chân trần và có chiều cao gần bằng anh.

Bởi vì đeo khẩu trang nên không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, bởi vì giây tiếp theo, chiếc khẩu trang bị một lực cực lớn xé toạc, Đỗ Phong sợ đến mức ngã xuống đất khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ.

Anh ta điên cuồng nhấn nút mở cửa nhưng vô ích.

Băng trana miênn cỦủa naHƯÈồi nhu nữ rất trắnna và ưc kỳ sắc nhan điều đáng sợ hơn là chúng vẫn đang ngọ nguậy như một loại quái vật biển sâu nào đó, cô ta đã nhổ ra một nửa miệng và há miệng theo một góc độ hoàn toàn không thể đối với con người.

" Đừng mà! Đừng mà..." Đỗ Phong trợn to hai mắt, thân thể co giật như động kinh: "AI A... ahhhI!"

"Rắc... răng rắc!"

Tiếng kêu thảm thiết đột ngột dừng lại.

"Tỉnh!"

Một phút sau, thang máy quay trở lại tầng 6.

Cửa thang máy mở ra, một thi thể cạnh cửa thang máy rơi ra khỏi bên trong, máu vẫn đang không ngừng chảy ra từ phần thân không đầu.

Trong tay thi thể đang ôm đầu của chính mình, cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ngoại trừ Giang Thành và Lâm Uyển Nhị, ngoài cửa sắc mặt của sáu người còn lại có thể nói là tái nhợt.

Sắc máu trên mặt Vy Vy đã hoàn toàn tan đi, cơ thể Dụ Ngư run rẩy kịch liệt, Giang Thành phải giữ lấy cô mới có thể đứng vững.

Tào Dương hít một hơi thật sâu, như thể không đè nén xuống, thì những thứ trong bụng sẽ nôn ra hết.

Vương Trường Quốc trốn ở phía sau cùng của nhóm người.

Vừa rồi bọn họ bị truy đuổi bởi một loạt tiếng bước chân quỷ dị ở cầu thang, nhưng vừa rẽ vào góc đường, đã đụng phải Đỗ Phong đang hoảng loạn tột độ.

Không biết tại sao, Đỗ Phong nhìn thấy bọn họ liền quay người bỏ chạy như nhìn thấy quỷ.

Cuối cùng, thậm chí còn chạy vào thang máy.

Khoảnh khắc Đỗ Phong lao vào thang máy, Giang Thành liền biết anh ta xong đời rồi.

Không ai dám đến gần thang máy, chỉ có thể nhìn cửa thang máy đóng lại từng chút một.

Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Giang Thành mơ hồ nhìn thấy một bóng đen mờ ảo xuất hiện sau lưng Đỗ Phong.

Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, không ai ngờ rằng thang máy lại đi lên.

Sau khi mở cửa ra thì là cảnh tượng này. Nó giống như đã mở ra địa ngục A Tu La vậy.

Đỗ Phong ôm đầu trong ngực, trên mặt hiện đầy sợ hãi, khó có thể tưởng tượng cảnh tượng cuối cùng mà anh ta nhìn thấy khủng bố đến như thế nào.

Giang Thành chậm rãi đi tới, dường như không muốn đế giày bị máu chảy làm ướt, Lâm Uyển Nhi chỉ đứng ở bên cạnh vũng máu.

Từ trên cao yên lặng nhìn chằm chằm thi thể của Đỗ Phong.

Sau khi đơn giản kiểm tra xong, Giang Thành lùi lại và nói: "Trên thi thể không có vết thương nào dư thừa." Giang Thành nâng cằm và ra hiệu cho mọi người nhìn vào đầu Đỗ Phong.

Hiển nhiên đứt đầu chính là vết thương chí mạng duy nhất.

Điều này cũng phù hợp với thông tin tình báo được thu thập trước đó.

Thi thể của 3 nam nhân viên y tế bị quỷ sát hại cũng là đầu lìa khỏi thân.

Nhìn vết thương gớm ghiếc trên cổ Đỗ Phong, Tào Dương không khỏi nuốt khan.

Khung xương nhợt nhạt lộ ra và cơ bắp quấn lấy nhau, khiến người ta khó hình dung anh ta đã phải chịu đựng kiểu đối xử vô nhân đạo như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment