Chương 480: Ngủ lại qua đêm
Chương 480: Ngủ lại qua đêmChương 480: Ngủ lại qua đêm
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Dụ Ngư nhìn xung quanh, trông có vẻ rất lo lắng.
Xảy ra sự việc như vậy, mọi người đều nghỉ ngờ không biết Hòe Dật liệu còn sống hay không.
Nơi này hiển nhiên khác hẳn với thế giới bọn họ đang ở, xung quanh yên tĩnh như tờ, Đỗ Phong là người sống duy nhất bọn họ nhìn thấy kể từ khi rời khỏi phòng.
Nhưng bây giờ, anh ta đã chết rồi.
Giang Thành ngẩng đầu nhìn về một hướng khác, Đỗ Phong vừa mới từ hướng đó chạy tới, là sau khi nhìn thấy bọn họ mới chạy trở lại.
Trong tình cảnh như này, có nói gì cũng vô ích, Giang Thành đi thẳng về hướng đó, Lâm Uyển Nhi cũng rất tự nhiên đi theo phía sau Giang Thành.
Những người còn lại tuy có vẻ miễn cưỡng nhưng vẫn tụ tập lại cùng nhau, đi theo sau bọn họ.
Lúc này bảo bọn họ tự mình quay về, là chắc chắn không dám.
Ai mà biết được liệu có gặp phải kẻ đã giết Đỗ Phong hay không.
Còn thi thể của Đỗ Phong, thì cứ bị ném thẳng trong thang máy như vậy, cái đầu kia, Giang Thành lại nhét trở lại vào trong tay Đỗ Phong.
Điều duy nhất hắn có thể làm là khép đôi mắt đang trợn trừng của Đỗ Phong lại.
Chẳng bao lâu nữa, thi thể của anh ta sẽ biến mất khỏi thế giới này giống như Lý Khai Phụng.
Vy Vy nhìn thi thể của Đỗ Phong, không thể giải thích được cảm giác của mình lúc này, anh ta là người quen duy nhất mà cô biết rõ.
Nhưng đã chết như thế.
Mặc dù đã có hiểu biết sơ bộ về thế giới này, hơn nữa cũng hiểu được sự quỷ dị của thế giới này từ mọi khía cạnh.
Nhưng phải đến khi có người quen chết ngay trước mặt, nỗi sợ hãi này mới hoàn toàn được khơi dậy.
Lần này, Giang Thành còn chưa kịp tới gần, trong góc đã có một bóng người thò ra.
Đó là Hòe Dật. Tuy nhiên, hai người chỉ nhìn nhau từ xa, và ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hòe Dật, phản ứng đầu tiên của Tào Dương và Dụ Ngư không phải là vui mừng mà là vô thức lùi lại nửa bước.
Cùng lúc đó, nhìn về phía sau lưng.
Đang tìm lối thoát cho mình.
Những cú sốc liên tiếp đã khiến bọn họ xóa nhòa ranh giới giữa ảo ảnh và hiện thực.
Ngay sau khi Hòe Dật xuất hiện, bọn họ đương nhiên nghĩ anh ta là quỷ.
"Đỗ Phong đã chết rồi." Giang Thành chỉ vào vết máu trên người: "Chết trong thang máy, đầu của anh ta đã bị rơi xuống."
Một lúc sau, Hòe Dật bước ra ngoài.
Trên đường cùng nhau trở về, bầu không khí quái dị đến kì lạ, có lẽ vì chứng kiến cái chết của Đỗ Phong nên Vy Vy không biết mình đang nghĩ gì, khóe mắt trở nên ươn ướt.
Bọn họ trở lại tầng 2.
Phòng bệnh 209.
Điều quỷ dị là ngay sau khi bọn họ đóng cửa phòng bệnh lại, thế giới bên ngoài lại trở nên náo nhiệt.
Trong hành lang có tiếng bước chân, không biết là phòng nào, còn có giọng nói yếu ớt của một người phụ nữ.
Những hạt mưa ngoài cửa sổ đập vào cửa kính tạo nên âm thanh chói tai.
Cảm giác như toàn bộ bệnh viện đã sống lại.
Lúc này Hòe Dật mới ngồi xuống giường, thở dài một hơi.
Cuối cùng anh ta đã... được cứu.
"Cảm ơn mọi người." Hòe Dật đứng lên, trịnh trọng cảm ơn mọi người, nhưng ngoại trừ Giang Thành, còn có Lâm Uyển Nhi vẻ mặt lãnh đạm.
Những người còn lại ít nhiều đều có phần ngượng ngùng.
Theo ý định ban đầu của họ, là không muốn đi cứu người.
Nhưng may mắn thay, Giang Thành và Lâm Uyển Nhi đều không vạch trần họ.
Mọi người đều bình yên vô sự.
Sau khi biết được chiếc điện thoại có vấn đề, Hòe Dật đi đến chiếc ra phía sau đã đủ nói lên tất cả.
Trên mặt Hòe Dật hiện lên một chút ảo não.
Mặc dù đã rất cẩn thận nhưng cuối cùng anh ta vẫn bị tính kế.
"Anh Giang." Hòe Dật nhìn Giang Thành, khách sáo hỏi: "Tiếp theo nên làm gì, anh có ý kiến gì không?"
"Trước tiên tìm cách xác định thân phận của người phụ nữ sống ở phòng bệnh 624." Giang Thành suy nghĩ một chút, nói: "Hơn một năm trước cô ta đã nhập viện, mà khi chết lại đang mang thai."
"Đứa trẻ này..." Dừng một chút, Giang Thành nhìn Hòe Dật: "Là của ai?"
"Là của một trong ba người đàn ông đã chết hay là một người nào khác?"
Sau khi suy nghĩ một chút, Hòe Dật lắc đầu: "Tôi cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy." Anh ta nhìn Giang Thành, nhếch môi: "Chúng ta hình như đã quên mất một người."
"Chủ nhiệm Tề." Giang Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, rất tự nhiên trả lời.
Hòe Dật gật đầu.
Tào Dương nghe vậy vội vàng hỏi: "Các anh nghỉ ngờ đứa trẻ này... là của chủ nhiệm Tề và người phụ nữ này?"
"Có lẽ không phải đâu." Dụ Ngư cũng cảm thấy kỳ quái: "Theo ghi chép trong hồ sơ, chủ nhiệm Tề không phải là bác sĩ trực tiếp phụ trách phòng bệnh 624."
"Hơn nữa lúc đó anh ta cũng chỉ là một thực tập sinh mới đến."
"Vả lại, nếu thật sự là anh ta thì mối quan hệ của anh ta với người phụ nữ chắc hẳn là rất tốt, người phụ nữ biến thành..." Nhìn khẩu hình miệng, rõ ràng là Dụ Ngư muốn nói là quỷ, nhưng lại đột ngột dừng lại, một lát sau, thay đổi nói: "Sau khi biến thành thứ kia, chắc hẳn sẽ không gây bất lợi cho chủ nhiệm Tề, anh ta... anh ta sợ cái gì?"
"Nếu ngay cả một người chịu trách nhiệm đốt lò hơi như Trịnh mù cũng có thể tiếp cận với phụ nữ, vậy thì tôi nghĩ chủ nhiệm Tề nhất định cũng có thể, hơn nữa địa điểm làm việc của anh ta rất gần với phòng bệnh 624."
"Chỉ cần anh ta muốn, nhất định sẽ có cơ hội."
"Về phần câu hỏi thứ hai của anh." Giang Thành nói: "Tại sao chủ nhiệm Tề lại sợ một người phụ nữ biến thành quỷ, thậm chí nhất định phải giết chết cô ta, điều đó chỉ cho thấy anh ta chột dạ." Manh mối này chỉ nhiêu đây, có thảo luận thêm nữa cũng không cần thiết, Giang Thành vốn định quay về phòng 604, quan sát xem cô y tá điên ở phòng 906 buổi tối có quay lại hay không.
Nhưng bây giờ trời đã tối hẳn, lại còn vừa xảy ra chuyện ban nãy, hắn cảm thấy đêm nay ngủ lại đây sẽ an toàn hơn.
Mọi người thảo luận ngắn gọn về chuyện gác đêm, Hòe Dật đề nghị tổng cộng chia làm hai ca, anh ta cùng Tào Dương canh gác ca thứ nhất, ca thứ hai giao cho Giang Thành.
Ánh mắt chậm rãi quét qua, Giang Thành cố ý tránh đi ánh mắt của Lâm Uyển Nhi, lựa chọn Vy Vy đang suy sụp tỉnh thần gác cùng với mình.
Trong một ngày, bọn họ đã mất đi hai người.
Còn chưa tính Trịnh mù và người bảo vệ xui xẻo sống chết không biết chắc.
Giang Thành nằm ở trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu vẫn đang không ngừng hoàn thiện suy nghĩ của mình.
Con quỷ này mang đến cho hắn một cảm giác kỳ lạ, hắn từng cho rằng mình đã đại khái suy đoán được chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ đó, nhưng những manh mối mới lại liên tục nhắc nhở hắn rằng đang bỏ qua chuyện gì đó.
Bất luận suy đoán thế nào đi chăng nữa, vẫn có một số điểm nghỉ ngờ không thể giải thích được.
Đặc biệt là thái độ của con quỷ này đối với chủ nhiệm Tầ.
Xem biểu hiện của chủ nhiệm Tề, anh ta nóng lòng muốn thoát khỏi con quỷ đó càng sớm càng tốt, theo lý mà nói, đáng nhẽ thái độ của quỷ đối với anh ta cũng phải như vậy.
Nhưng cổ quái là, nếu như quỷ thực sự hận anh ta, vậy thì... tại sao nó lại để anh ta sống đến bây giờ?
Ba người đàn ông đó đã chết ngay không lau sau khi vụ án mạng ở phòng bệnh 624 xảy ra, cái chết rất thê thảm, đầu lìa khỏi xác.
Nhưng tại sao chủ nhiệm Tề lại không?
Giang Thành không cho rằng là do quỷ không giết được anh ta.
Nếu chủ nhiệm Tề có khả năng này, cũng không đến nỗi phải tìm bọn họ đến giải quyết vấn đề.
Trong này ... nhất định có bí mật nào đó mà bọn họ chưa biết.