Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 486 - Chương 486: Tôi Sai Rồi

Chương 486: Tôi sai rồi Chương 486: Tôi sai rồiChương 486: Tôi sai rồi

Biểu hiện của Vương Trường Quốc khiến tất cả mọi người đều khó chịu.

Anh ta không hề có bất cứ một tác dụng nài, cũng chẳng muốn mạo hiểm. Hơn thế nữa, anh ta còn hưởng chung thông tin mà mọi người phải đánh đổi cả mạng sống để thu thập được.

Về điểm này, ngay cả mấy cô gái trong nhóm cũng thấy chướng mắt.

Dụ Ngư vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta bằng gương mặt đầy tức giận.

Về phần Vy Vy, vì cô có quen biết với Vương Trường Quốc trước đó nên không tiện thể hiện thái độ quá rõ rệt, nhưng cũng cực kỳ khó chịu với thái độ trơ trến của anh ta.

Đây không phải là lần một, lần hai mà Tào Dương nhẫn nhịn Vương Trường Quốc. Rốt cuộc, anh ta không tiếp tục nhịn nữa, thế là hằm hè chỉ thẳng mặt Vương Trường Quốc, bảo: "Tại sao anh lại không chịu đi?"

"Lần trước, là anh ở lại phòng để canh gác. Nhưng lần này, phải chăng chúng ta nên đổi người ở lại đây?"

Vương Trường Quốc liếc sang Vy Vy, quái gở nói: "Lần trước, đâu phải chỉ một mình tôi ở lại. Còn có cô ta, và cả cô ta nữa. Cả đám cùng ở lại trong phòng mà."

Người mà anh ta ám chỉ chính là Vy Vy và Dụ Ngư.

"Anh còn so kè với cả phụ nữ nữa à?" Tào Dương cảm giác như Vương Trường Quốc chẳng còn biết sỉ diện gì nữa.

Dường như biết rõ cả nhóm chẳng thể làm gì được mình, Vương Trường Quốc càng lúc càng hung hăng hơn. Anh ta cứ đứng dựa sát vào tường, nghểnh mặt mà tranh luận cùng Tào Dương.

Anh ta không hề sợ hãi, vì biết rõ thay vì tranh luận với mình - mọi người càng ưu tiên việc tranh thủ thời gian để đi điều tra thêm manh mối.

Dù sao đi nữa, ai nấy đều muốn sống sót.

Nà đến khi bọn họ tìm ra manh mối rồi quay về, thì lúc đó cũng đã khá muộn rồi. Dù bọn họ có muốn chia sẽ manh mối hay không, anh ta vẫn sẽ cứ bám sát bên cạnh bọn họ.

Cả đám đi đâu, anh ta sẽ đi đó.

Nếu thực sự tìm được đường sống, bản thân anh ta cũng chắc chắn sẽ theo đó mà rời khỏi thế giới này.

Tào Dina hnàn toàn không thể lý aiải được lếi euv nahf của Vưởng Trường Quốc. Anh ta chỉ cảm thấy tên Vương Trường Quốc này đang ngứa da, cần phải đấm cho một trận.

Nhưng khi Tào Dương chưa kịp nổi đóa, một lát sau, Giang Thành bỗng dưng lên tiếng: "OK thôi."

Tào Dương sững sốt nhìn sang Giang Thành bằng ánh mắt đầy vẻ khó tin. Anh ta không hiểu, thanh niên này đã dám kêu gọi cả nhóm ra ngoài cứu người, hà cớ gì...

"Lần này, mọi người cứ ở lại." Giang Thành bảo: "Chỉ cần 2 người chúng tôi ra ngoài là đủ rồi."

"Ừm... Anh coi chừng tôi đấy. Xíu quay về, tôi tính sổ với anh!" Tào Dương dằn mặt Vương Trường Quốc một cậu.

Tuy Tào Dương trông như một kẻ nóng tính, nhưng anh ta cũng là người biết phân rõ chuyện nào nặng, chuyện nào nhẹ.

Rõ ràng, việc quan trọng nhất lúc này chính là tiến đến nhà xác, điều tra rõ nguyên nhân tử vong của nguyên viện trưởng.

Nhưng mới đi được vài bước, Giang Thành đã ngăn anh ta lại: "Không phải là anh." Nhìn sang bên cạnh, Giang Thành xoay mặt về phía Vương Trường Quốc, hất cằm nói: "Người tôi nói là anh ta."

"Vương Trường Quốc." Giang Thành bảo: "Lần này, anh đi cùng với tôi nhé."

Vương Trường Quốc nhướng nhẹ mày, vừa định sỉ diện bảo không đi, ai muốn đi thì cứ đi...

Nhưng chưa kịp mở lời, anh ta đã bị Giang Thành tóm chặt cánh tay, thẳng thừng lôi ra khỏi phòng.

Sau đó, cửa đóng "rầm" lại.

Trên thực tế, ngay khoảnh khắc bị Giang Thành tóm lấy tay, sắc mặt của Vương Trường Quốc đột ngột thay đổi hẳn. Anh ta không ngờ rằng, thanh niên này lại có lực tay mạnh đến vậy.

Tay của hắn cứ như một cây kìm sắt, Vương Trường Quốc cảm giác rằng, nếu mình gồng mạnh lại thì chắc chắn sẽ bị hắn bẻ gãy cánh tay.

Chờ 2 người ra cửa rồi, Tào Dương mới kịp phản ứng lại. Đầu tiên, anh ta chính là định bước theo ra ngoài, đi theo 2 người bọn họ. Thêm một người, thêm một phần sức.

Đặc biệt hơn, tên Vương Trường Quốc này là một kẻ ăn bám, chẳng giúp ích được gì.

"Không cần đi theo đâu." Giọng nói của Lâm Uyển Nhi vang lên từ sau Dụ Ngư nghiêng đầu nhìn sang, trùng hợp chỉ có thể thấy được một bên gò má của Lâm Uyển Nhi. Dụ Ngư nhận ra, Lâm Uyển Nhi đang nhìn về phía hành lang, mà gương mặt của cô ta lại gợi lên một cảm giác rất không chân thực.

Một giây sau, Dụ Ngư trông thấy Lâm Uyển Nhi đưa tay vịn gò má rồi hạ giọng bảo: "Người của tôi, tôi biết cậu ấy lợi hại đến mức nào."

Trong khoảnh khắc đó, Dụ Ngư có một ảo giác như mình đang trùm kín chăn, quan sát đến mấy cặp nam nữ chính trong mấy quyển tiểu thuyết kia bước ra ngoài đời thực.

Đương nhiên, là cái loại tiểu thuyết khiến người ta đỏ mặt tim run ấy.

Về phần có bậy bạ hay không đứng đắn hay không, vậy cũng khó mà phán xét được,

Ví dụ như cô, cô cảm nhận nó là một thể loại hợp pháp.

Trong vô thức, cô nhận định người phụ nữ tên Lâm Uyển Nhi này và thanh niên kia chắc chắn có gì đó mờ ám với nhau. Nhưng chuyện này... cũng lạ lắm.

Họ cũng yêu đương đấy, nhưng mà... hình như yêu kiểu 'ngược tâm'.

Cô tự ngẫm đến một ví dụ không xác đáng cho lắm. Trong một bộ tiểu thuyết lấy bối cảnh thời Trung Hoa Dân quốc mà cô từng đọc, nội dung truyện kể về mối quan hệ oan nghiệt giữa người vợ lẽ thứ 9 của một tay quân phiệt và người vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho nàng.

Lấy mạch truyện kia mà áp lên cặp đôi trước mặt này, lại có cảm giác rất giống nha.

Đặc biệt là cái thái độ gian díu mập mờ này.

Quá kích thích rồi!!!

Thể chất 'nhiều chuyện, bà tám' bắt đầu hình thành bên trong cơ thể của Dụ Ngư, tựa như cô rất vui vẻ khi sắp phơi bày được mối quan hệ của đôi trai gái này.

Nhưng ở khoảnh khắc tiếp theo, chợt có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô. Lâm Uyển Nhi đúng là đang liếc nhìn Dụ Ngư, nhưng cũng không phải kiểu liếc mắt căm hận, mà là...

Kiểu ánh mắt như đang ám chỉ rằng: Không cần suy nghĩ nhiều, cô chỉ đoán đúng một phần thôi... Mà thực tế thì còn kích thích hơn những gì mà cô đang nghĩ.

Không sai!!! Trong nháy mắt, Dụ Ngư đã hiểu được ám chỉ ngầm đến từ ánh mắt của Lâm Uyển Nhi. lên. ...

Bầu không khí giữa hành lang lúc này không hề êm đềm như bên trong căn phòng kia. Giang Thành đang lôi kéo Vương Trường Quốc tiến về hướng bên phải của dãy hành lang này.

Trong lúc đó, Vương Trường Quốc cũng thử phản kháng đôi lần, nhưng đều bị Giang Thành dùng một thủ đoạn cực kỳ "ôn hòa" mà hóa giải. "Mày... Mày buông tay tao ra!" Vương Trường Quốc hạ giọng nói.

Sở dĩ không dám thét to, một là do anh ta sợ bị ma quỷ kéo đến đây, còn hai là sợ Giang Thành, sợ hắn nổi giận.

Thằng này... Vương Trường Quốc nhìn về phía một bên mặt của Giang Thành. Anh ta nhận ra rằng, hắn vẫn đang cười, chỉ là cánh tay không hề giảm đi chút ít lực kéo nào.

Thầm nuốt nước miếng một cái, Vương Trường Quốc bỗng nhiên hơi hối hận. Người mà anh ta vừa đắc tội này dường như có thần kinh không được bình thường.

Thẳng thứng kéo Vương Trường Quốc tận đến thang máy tầng 2, Giang Thành mới chịu buông tay.

Nơi này khá yên tĩnh, tạm thời không có ai đến đây. Nhìn chằm chằm vào thang máy, Vương Trường Quốc có cảm giác vô cùng sợ hãi: "Mày lôi tao đến đây làm gì?"

Đột nhiên, anh ta có một linh cảm không lành.

Vương Trường Quốc nhớ rõ, trước đây không lâu, Đỗ Phong đã... Đỗ Phong đã chết trước mặt bọn họ, bằng một phương thức cực kỳ thê thảm.

Cũng chính là... trong buồng thang máy trước mặt này!

Tuy nhiên, khi đó là ở trên tầng 6.

Chẳng thèm trả lời lấy Vương Trường Quốc một câu, Giang Thành nhấn nút gọi thang máy lên. Vương Trường Quốc trơ mắt nhìn Giang Thành gọi thang máy đi từ tầng 1 đến vị trí này.

Tỉng tong...

Cửa thang máy mở ra; bên trong không có một bóng người.

Giữa ánh đèn dịu nhẹ, bên trong thang máy rất sạch sẽ, không một bóng người, tựa như mới vừa có nhân viên quét dọn qua.

Nghiêng đầu nhìn vào, Giang Thành bảo Vương Trường Quốc: "Vào trong đi!"

Nghe thế, Vương Trường Quốc lập tức xoay người định bỏ chạy. Anh "Đừng, đừng mà!" Vương Trường Quốc sắp khóc òa lên rồi, giãy giụa tứ chỉ liên tục. Nhưng chuyện buồn cười chính là, anh ta cũng không dám la ó quá to, sợ từ trong thang máy có thứ gì đó xuất hiện.

Không sai! Rõ ràng là anh ta nghĩ rằng bên trong thang máy có một tồn tại nào đó!

Đại loại như... ma quỷ!

Chính là con quỷ từng giết chết Đỗ Phong kia!

"Van xin cậu! Tôi van xin cậu mài! Xin cậu tha cho tôi!" Vương Trường Quốc ngã quy xuống mặt đất, ôm lấy chân trái của Giang Thành, trông không khác gì một bãi bùn nhão: "Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi!"

Nhưng Giang Thành không hề tha thứ cho anh ta. Hắn nhấc cái chân phải đang bỏ trống lên, đá liên tục vào người Vương Trường Quốc, đạp anh ta thẳng vào bên trong thang máy.
Bình Luận (0)
Comment