Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 487 - Chương 487: Cơ Hội

Chương 487: Cơ hội Chương 487: Cơ hộiChương 487: Cơ hội

"Có xuống dưới đó thì nhớ hòa thuận với đám người Đỗ Phong." Giang Thành vừa đạp, vừa bảo: "Anh ta bị rơi mất đầu, không thuận tiện lắm trong nếp sinh hoạt; anh nhớ giúp cậu ấy một tay."

'Aaa...

Cảm nhận đã đủ rồi, Giang Thành mới không chửi nữa.

Vương Trường Quốc ôm chặt lấy chân của Giang Thành, khóc lóc đến mức nước mắt nước mũi tèm nhe. Thái độ hung hăng khi nãy đã biế mất bặt tăm.

"Anh Giang, tôi sai rồi!" Vương Trường Quốc liên tục run rẩy cả người, thậm chí còn không dám nhìn về phía thang máy.

Gã lo là mình sẽ trông thấy Đỗ Phong đứng vẫy tay về phía gã trong thang máy,

"Xin cậu! Tôi van cậu người lớn rộng lượng, hãy cho tôi... cho tôi một cơ hội nhé!" Vương Trường Quốc cầu xin một cách cực kỳ thảm thương.

"Muốn xin cơ hội à?"

"Ừ ừ!"

"Vậy còn gân cổ lên cãi hay không?"

"Tôi không dám cãi nữa! Tôi không dám cãi nữa đâu." Tựa như vừa tóm được ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, Vương Trường Quốc tỏ thái độ cực kỳ thành khẩn: "Cậu Giang, từ nay về sau, cậu nói gì tôi cũng nghe. Xin anh hãy tha thứ cho tôi lần này."

Giang Thành nheo mắt lại, cười gần hỏi: "Tôi nói gì, anh cũng nghe à?"

"Đúng vậy!"

"Vậy tôi bảo anh vào thang máy, sao anh không làm?" Đột ngột hỏi một câu xong, Giang Thành tung chân, đạp mạnh vào Vương Trường Quốc.

Nghe được trong hành lang có động tĩnh, chợt có một cánh cửa nằm gần thang máy này mở ra, theo sau đó là có người xuất hiện.

Đó là một ông lão có tuổi, rất gầy, trông cơ thể khá ốm yếu. Trong lúc di chuyển, ông lắc lư cả người, mà trên chóp mũi của ông ta còn đeo thêm một cái kính lão khung vàng, nom dáng dấp có vẻ là một vị giáo sư đại học.

Ông lão cũng không ngờ bên ngoài là cảnh tượng thế này, bèn vội vàng bước đến, buông lời khuyên nhủ: "Có chuyện gì mà cãi nhau thế?"

"Cháu trai." Nhìn thẳng vào Giang Thành, ông lão nói: "Tại sao cháu. . Thấy có người ra mặt, Vương Trường Quốc bèn bày ra ngay một vẻ mặt rất đáng thương.

Nhưng không chờ gã kịp khóc lóc tố khổ, Giang Thành đã gằn từng chữ: "Câm miệng ngay cho tôi."

Vì hoảng sợ, Vương Trường Quốc thật sự câm miệng, chẳng dám khóc lấy một câu. Nước mắt ngấn đầy trên vành mắt gã, nhưng cũng không dám rơi xuống gò má.

Thấy bộ dáng của gã thế này, ông lão lập tức tiến lên phía trước, đỡ gã dậy: "Chàng trai, có chuyện gì mà không dám nói? Người này cũng đứng tuổi rồi, tại sao cháu lại đối xử với cậu ta như thế? Có thấy quá đáng hay không?"

"Nếu cháu tiếp tục đánh người nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ bệnh viện đến đây đấy." Ông lão nói, trong giọng nói còn bao hàm chút ít tức giận.

Nhưng không ngờ là Giang Thành vẫn cứ dửng dưng, còn liếc mắt trừng Vương Trường Quốc, sau đó mở lời bằng giọng nói chứa đầy ý vị sâu xa: "Tôi có đánh anh à?"

Vương Trường Quốc sững sờ.

Ông lão cũng sững sờ.

Một lát sau, Vương Trường Quốc lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Không... không có đánh."

Đẩy nhẹ gọng kính làng, ông lãi nhìn Vương Trường Quốc, sau đó lại nhìn sang Giang Thành với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh; trong đầu ông lão chứa đầy các dấu chấm hỏi.

Tuy không tận mắt chứng kiến tình hình trước đó, nhưng ông ta nghe được rõ ràng mà... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ ông lão nghe nhầm rồi?

Nghĩ đến đây, ông cực kỳ nghiêm túc nhìn Giang Thành, nói: "Cháu nói sao thế? Nếu cháu không đánh cậu ta, vậy vết thương này là do đâu?"

"Cụ ông đang hỏi anh kìa?" Nhìn sang Vương Trường Quốc, Giang Thành nhã nhặn nói: "Lát nữa... chúng ta còn cần đi tháng máy đấy."

Nghe vậy, Vương Trường Quốc run rẩy lập cập, lập tức đáp lời: "Là do tôi sơ suất mà thôi."

"Do sơ suất?" Ông lão chau mày.

"Vâng ạ." Vương Trường Quốc gật đầu thật mạnh: "Lúc đi cầu thang, do sơ suất nên tôi trượt chân rồi té xuống lầu, cũng là nhờ..." Vương Trường Quốc chỉ vào Giang Thành, nói: "Là nhờ chàng trai này cứu tôi."

Nếu chiếc áo sơ mi trắng của Vương Trường Quốc không xuất hiện Nhưng ngay cánh cửa mà ông lão vừa đi ra trước đó, chợt có một ông lão lùn hơn bước ra. Khác với ông lão đang đứng trước mặt Giang Thành, cụ ông dáng lùn kia mang dép lê đi lẹp xẹp, mà gương mặt thì gián đầy mấy mảnh giấy nhỏ, trông vô cùng buồn cười.

"Tên già này." Ông lão có gương mặt dán đầy mảnh giấy nhỏ bảo: "Ông làm gì lâu thế? Mọi người đang chờ."

"Tôi về ngay." Ông cụ khàn giọng đáp.

Không chờ ông lão điều tra thêm, Giang Thành lại cực kỳ thản nhiên tiến đến: "Cháu chào cụ." Giang Thành lễ phép hỏi: "Hình như ông sống ở đây từ lâu lắm rồi."

"Cũng lâu..." Ông lão thuận miệng đáp.

Theo chủ nhiệm Tề từng cho biết, cứ đến ban đêm là bệnh viện sẽ xuất hiện một vài lời đồn ký quái. Do đó, hắn định bụng sẽ hỏi thăm mấy người này.

Nghĩ đến đây, Giang Thành càng lễ phép với ông cụ hơn. Hắn thuận thế đưa đẩy, nhanh chóng lấp liếm được chuyện không vui vừa xảy ra.

Ông lão cũng nói với Giang Thành rằng, mình cũng được tính như một vị khách quen của bệnh viện này. Vì biết bản thân dễ xảy ra chuyện, thế nên cứ mệt người một chút là ông lập tức đến đây nhập viện ngay.

Cũng còn tốt, nơi đây có mấy ông cụ khác bầu bạn với chính mình.

Xem ra, mấy ông cụ khác mà ông lão vừa đề cập chính là mấy cụ ở trong phòng bệnh bên cạnh. Ắt hẳn là bọn họ đang tụ tập để chơi đánh bài.

Nói một hồi, ông lão bèn thọt tay vào túi áo khoát, sò soạng một hồi, cuối cùng đành ngượng ngùng liếm môi một cái.

Vừa thấy thế, Giang Thành lập tức tiến đến trước mặt Vương Trường Quốc, thò tay móc lấy gói thuốc lá trong túi áo anh ra, sau đó còn lấy luôn bật lửa.

"Không được, không được!" Vừa thấy gói thuốc lá, cả hai mắt của ông lão đều tỏa sáng. Tuy nhiên, ông vẫn tượng trưng từ chối một câu: "Thôi thôi, chuyện này làm sao mà được!"

Nhưng khi Giang Thành đưa một điếu thuốc sang, ông lão lập tức nhận ngay. Giang Thành cũng vừa vặn đưa đến bật lửa, thuận thế mồi thuốc cho ông cụ.

Ông cụ cúi người xuống, dùng tay giữ thuốc hơ nhẹ ngọn lửa. Sau đó, ông lão rít nhẹ một hơi, cảm giác cả người dầy khoan khoái.

Ánh mắt nhìn về phía Giang Thành cũng hiền hòa hơn rất nhiều. trong tay, ông lão vừa nhả khói, vừa hỏi.

"Chúng cháu muốn xuống lầu ạ."

Nghe thế, ông lão chợt tỏ vẻ kỳ quái trong một thoáng, để rồi nhanh chóng dùng động tác rít thuốc để lấp liếm vẻ mặt này."Xuống lầu à?" Ông cụ lầm bầm: "Vậy sao không đi thang bộ hả? Nơi này là tầng 2, đi vài bước là xuống tới dưới rồi. Đi thang máy làm chỉ không biết?"

"Hừm..." Giang Thành hậm hực nhìn về phía Vương Trường Quốc bằng một ánh mắt tựa như đang lo lắng cho một kẻ bị thiểu năng bẩm sinh vậy, sau đó mới chậm rãi nói: "Cụ này, cháu biết là thế, nhưng cụ thấy đấy! Người bạn này của cháu bị chứng teo não bẩm sinh, từ đó mà liên lụy đến hệ thần kinh vận động. Chỉ mới đi cầu thang vài bước thôi, mà anh ta đã bị trượt chân té rồi đấy.

Nếu vẫn cứ đi cầu thang bộ, cháu lo rằng anh ta sẽ bị ngã chết đó cụ."

"Khụ khu..." Vừa kéo xong một hơi, ông lão ho vài tiếng, cuối cùng mới thấy khỏe người hơn.

Ông ta nhìn sang Vương Trường Quốc, để rồi trông thấy Vương Trường Quốc đang dùng ánh mắt "tôi hiểu hết đó, nhưng tôi không dám tố cáo ra sự thật" để nhìn ngược lại mình.

"Vậy tìm y tá dẫn đi." Ông cụ đề nghị: "Y tá nơi này cũng khá là chu đáo đấy."

"Không cần đâu ạ! Ở đây có thang máy mà, còn mất công đi tìm y tá làm gì?" Vừa nói xong, Giang Thành bèn nhấn nút gọi thang máy.

"Khoan đã!"

Vừa quay đầu, Giang Thành nhận ra ông lão đang nhìn mình chằm chằm bằng một ánh mắt rất kỳ quái. Lần này, hắn đã có thể xác định được một chuyện, rằng ông lão này ắt hẳn biết được một vài bí mật nào đó.

Liên quan đến thang máy, hoặc thậm chí là liên quan đến cả tòa nhà bệnh viện này.

Cơ mà, Giang Thành vẫn cố giả ngu, còn thành thật hỏi: "Thưa cụ." Giang Thành trợn tròn đôi mắt vô tội nhìn ông: "Cụ gọi cháu lại là có việc gì ạ?"
Bình Luận (0)
Comment