Chương 488: Yên bình
Chương 488: Yên bìnhChương 488: Yên bình
Quay đầu nhìn thang máy, sau đó ông cụ dời mắt đi bằng một thái độ rất mất tự nhiên, cuối cùng mới nói với Giang Thành: "Đừng có đứng đây, đi sang nơi khác rồi nói chuyện."
"Dạ vâng." Giang Thành gật đầu.
Ban đầu, dường như ông cụ muốn mời Giang Thành vào phòng của bọn họ, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi thì đổi ý.
Trên thực tế, cho dù có mời, Giang Thành cũng sẽ không đi.
Cuối cùng, cả ba tìm một chỗ vắng vẻ trong đại sảnh, cạnh cửa sổ, mà ông cụ còn thuần thục gạt tàn thuốc ra bên ngoài.
Có vẻ như đây không phải lần đầu tiên ông ta bí mật hút thuốc ở đây.
Ông lão thỉnh thoảng còn ho khan, dường như do cổ họng không được tốt cho lắm.
"Sau này đừng đi thang máy." Ông lão trầm giọng nói: "Đặc biệt là cái thang máy đó.
Ban ngày thì còn đỡ, nhưng tuyệt đối phải tránh xa nó vào ban đêm!"
Giang Thành giả vờ không hiểu, thậm chí còn ngó nghiêng về hướng thang máy kia. Tiếp đó, hắn quay lại nhìn ông lão, nghỉ ngờ hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Thang máy đặt ở đó, nhưng mọi người không được phép sử dụng à?" Giang Thành hỏi.
Ông lão liếm môi, thần bí hỏi: "Cháu đến đây được bao lâu rồi?"
"Cũng chưa lâu lắm ạ." Giang Thành đáp một cách lập lờ.
"Trong thời gian cháu ở đây, cháu đã nhìn thấy mấy người khác sử dụng buồng thang máy kia được bao nhiêu lần rồi?"
"À thì..." Giang Thành gãi đầu: "Hình như không có... Cơ mà, do cháu không quá chú ý đến ạ."
"Không phải do cháu không chú ý, mà vì không có bất cứ một ai sử dụng nó cả!" Ông già nuốt khan, nói: "Bình thường, sẽ chẳng ai bước vào cái thang máy đó cả. Trừ khi, là chuyện kia..."
"Chuyện gì ạ?"
"Khi có người chết đấy." Ông lão nhìn Giang Thành bằng ánh mắt rất kỳ quái, một lúc lâu sau mới nói tiếp: "Cháu có để ý không? Kết cấu của buồng thang máy này khác với những thang máy khác. Chiều rộng vẫn giống nhau, nhưng chiều dài rõ ràng là dài hơn những thang máy khác đấy. Đây là để thuận tiện cho việc vận chuyển thi thể.
Trong bệnh viện này, chỉ có một buồng thang máy đằng đó là có thể vận chuyển được thi thể."
Nghe vậy, Giang Thành nói: "Cháu biết vấn đề này. Nhưng mà, mục đích ban đầu của việc thiết kế thang máy như vậy chính là để tạo điều kiện thuận lợi cho xe chở cáng cứu thương tiếp cận; có một số bệnh nhân với bệnh tình nghiêm trọng sẽ phải nhập viện trên cáng cứu thương đấy ạ."
Giang Thành nói thế, ý là bảo ông lão này lo xa quá rồi.
Nhìn thấy Giang Thành phản ứng vậy, càng khiến ông cụ lo lắng hơn: "Chàng trai trẻ à, cháu không phải là dân địa phương, đúng không? Xung quanh đây, mọi người đều biết rằng, nhưng ai mà lâm trọng bệnh, cần cấp cứu thực sự thì không bao giờ đến bệnh viện này đây.
Cách đây không xa, còn có một bệnh viện khác. Mặc dù quy mô của bệnh viện đó không lớn bằng bệnh viện này, nhưng trang thiết bị và điều kiện cơ sở vật chất lại tốn hơn rất nhiều.
Chàng trai trẻ! Tôi thấy cháu là một thanh niên rất hiểu chuyện, thế nên nghe lời tôi khuyên đi. Nếu không phải là chuyện quá gấp gáp, thì rời khỏi đây nhanh lên." Ông lão khẩn thiết nói.
Vừa nghe đến ông cụ bảo là Giang Thành rất hiểu chuyện, Vương Trường Quốc bèn lén lút nhìn ông ta một cái, nhưng cũng không dám nhìn quá lâu vì sợ bị Giang Thành phát giác ra.
"Ông ơi..." Giang Thành tỏ vẻ rất tò mò: "Nơi này từng xảy ra chuyện gì àm
Thấy ông cụ đã hút xong một điếu, Giang Thành lập tức đưa điếu thuốc thứ hai đến.
Nhìn chằm chằm vào điếu thuốc ngay trước mặt mình, trên mặt ông lão hiện lên vẻ bối rối, nhưng cuối cùng ông vẫn né tránh: "Thôi, tôi phải về phòng đánh bài. Đám bạn già còn đang chờ tôi... Nhóc con! Phải nhớ kỹ lời tôi nói..."
Tách tách...
Có tiếng bật lửa vang lên, Giang Thành châm điếu thuốc trong tay, sau đó mới nhìn về phía ông cụ: "Vậy điếu thuốc này..."
Ông cụ nhìn chằm chằm điếu thuốc, bước chân lập tức dừng lại.
"Thôi, cháu cũng không biết hút thuốc, chắc là vứt nó đi vậy..." Giang Thành vung tay, chuẩn bị ném điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, nhưng khi vừa did †av lên thì đã bị ând cu đau lồng noăn cản lai. "Thật ra là do bác sĩ không cho tôi hút quá nhiều." Ông lão tựa lưng vào bệ cửa sổ, say mê hút một hơi rồi nhả khói ra, cuôi cùng mới lên tiếng: "Hút thuốc nhiều, không tốt cho sức khỏe."
"Ông đừng nghe bọn họ chém gió. Cháu cũng là bác sĩ mà." Giang Thành nói: "Không bia rượu, không thuốc lá, vậy làm sao sống lâu được."
"Ha ha ha..." Ông cụ nói: "Thằng nhóc chú mày khá thú vị đấy."
Vương Trường Quốc cũng rất biết điều, ngoan ngoãn đóng chặt miệng mình, tự giác trở thành một nhân vật râu ria không có đất diễn.
"Cụ ơi..." Giang Thành do dự nói: "Vậy vừa rồi, chuyện ông nói về buồng thang máy kia..."
"Haizzz." Ông lão thở dài, cứ như vừa nhắc đến chuyện này là ông hút thuốc mà chẳng còn thấy ngon nữa: "Trước đây, trong buồng thang máy đó từng xảy ra biến cố."
Giang Thành lập tức hiểu ra, hẳn là ông cụ đang nói đến nữ y tá trong căn phòng 906.
Hắn không ngờ rằng, cụ ông này còn biết đến chuyện đã từng xảy ra cách đây lâu như vậy.
Nhưng sau khi hỏi kỹ hơn, hắn mới phát hiện ra, chuyện mà ông cụ kể với những gì mà hắn đang suy nghĩ là 2 vấn đề hoàn toàn khác nhau.
Biến cố mà ông lão đề cập đến chỉ mới xảy ra gần đây, khoảng 1 - 2 tháng trước.
"Đây là buồng thang máy duy nhất trong toàn bộ bệnh viện có thể dẫn đến nhà xác." Ông lão hạ giọng nói: "Đây là lối đi duy nhất." "
"Cháu nhớ là ở hai bên đều có cầu thang bộ cơ mà?" Giang Thành hỏi.
Không ngờ là sau khi nghe Giang Thành nói vậy, ông cụ lại lắc đầu rồi nhìn xung quanh, mờ ám bảo: "Vô dụng thôi! Chỉ có dùng buồng thang máy kia mới có thể xuống dưới đó được. Mà hai cầu thang bộ hai bên đều bị niêm phong hết rồi."
"Niêm phong cả rồi à?"
"Ù!" Ông lão nói: "Cũng nhờ một lần tình cờ mà tôi phát hiện ra."
Nhà xác nằm ở tầng hầm 1, nhưng cầu thang đi thông xuống tầng hầm 1 ở hai bên đều bị phong tỏa - chuyện này vô cùng kỳ quái.
Chẳng lẽ... đã có chuyện gì đó xảy ra dưới nhà xác đó à?
Cũng vì thế mới khiến bệnh viện không thể không chắn lại lối đi kia.
Dường như nhìn ra được sự nghỉ ngờ của Giang Thành, ông lão nuốt nói tiếp: "Chàng trai trẻ, những điều tôi sắp nói ra có thể sẽ khiến cháu không tin, nhưng tôi chắc chắn xác nhận rằng, từng câu từng chữ đều là sự thật.
Có người... chạy ra từ bên trong nhà xác."
"Người ư?" Nghe vậy, Vương Trường Quốc cảm giác lạnh hết cả gáy, vô cùng sợ hãi.
Nếu là con người, ông cụ cũng chẳng cần phải rào trước đón sau như vậy. Giang Thành cho rằng, ẩn ý của ông lão phải là một cái xác... còn sống.
À không!!!
Nói đúng hơn, chính là một con quỷ.
"Là sao ạ?" Giang Thành hỏi: "Cụ ơi, cháu không hiểu. Có người từ trong nhà xác chạy ra là..."
"Trời ơi, sao cháu còn chưa hiểu!" Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của ông lão cũng sa sầm dần: "Trong nhà xác thì chứa cái gì, cháu còn chưa hiểu à?"
"Ý cụ là... có một cái xác bị mất tích à?"
"Không phải mất tích, mà là chạy ra ngoài. Cái xác đó... tự mình chạy ra ngoài rồi!" Ông lão nói rất nhanh, hơi thở cũng trở nên rối loạn.
"Lúc mới được đưa đến đây, người đàn ông đó đã qua đời rồi. Sau khi làm xong các thủ tục, kẻ đó được đẩy vào nhà xác. Cháu đoán xem chuyện kế tiếp diễn ra như thế nào? Ngày hôm sau, khi bệnh viện kiểm tra lại - thi thể ấy đã biến mất, chẳng để lại dấu vết gì!
Kế tiếp, có một nhân viên mới đưa ra đề nghị, bảo rằng chẳng phải bệnh viền có hệ thống camera à? Cứ kiểm tra lại camera coi sao!
Ban đầu, không ai chú ý đến lời đề nghị của người này, bởi vì chỉ ở sảnh tầng 1 của bệnh viện mới có gắn camera mà thôi. Dù gã trộm xác kia có ngu xuẩn đến đâu chăng nữa, cũng không thể nào dám trộm xác rồi mà còn đường đường chính chính rời khỏi bệnh viện từ sảnh tầng 1 được.
Vì thứ mà kẻ đó trộm là thi thể, không thể nhét vào túi xách để tiện bề mang đi."
"Nhưng sau đó... sau đó thì... Nói đến đây, ông lão đột nhiên dừng lời, mà sắc mặt cũng tái nhợt hẳn.