Chương 489: Về nhà
Chương 489: Về nhàChương 489: Về nhà
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, camera thật sự đã phát hiện ra!" Nói đến đây, ông lão vô thức chạm vào cánh tay mình: "Cơ mà, không phải cái xác ấy bị kẻ khác đẩy đi ra, cũng không phải là bị trùm lại vác ra, mà kẻ ấy... là... tự mình đi ra!
Lúc đó khoảng 2:00 sáng, camera vừa vặn có thể trông thấy buồng tháng máy kia chuyển động nhẹ. Tiếp đến, cửa thang máy mở toang, có người từ bên trong đi ra.
Người đó di chuyển rất chậm, còn cứng đờ... Kẻ ấy cứ tiến từng bước, từng bước đến cửa bệnh viện.
Mà khi đi ngang qua ống kính camera, kẻ đó vậy mà... vậy mà còn ngẩng đầu, nở nụ cười với ống kính camera!"
Nghe đến đây, mặt mày Vương Trường Quốc tái mét. Giờ phút này, anh ta chợt tưởng tượng đến hình ảnh khi đó, thế là cảm giác bốn phía đầy hơi lạnh phũ quanh.
"Theo lời bác sĩ có mặt lúc đó, ông ta nhìn thấy rõ ràng, đó chính là cái xác ấy, chắc chắn không sai.
Xác chết sống lại - Giang Thành cũng đã lường trước tình huống này rồi. Dù sao đi nữa, đây cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải. Tuy nhiên, có một chỉ tiết mà hắn nghĩ mãi không ra, là vì sao khi đó chẳng có ai phát hiện ra vậy?
Dù đã khuya, nhưng sảnh tầng 1 của bệnh viện vẫn phải có người trực mà.
Bác sĩ trực ban, nhân viên bảo vệ... Tất cả bọn họ đều bị mù ư?
Sau khi hắn nêu lên thắc mắc, ông lão bèn dùng một ánh mắt rất khó tả mà liếc nhìn Giang Thành, sau đó gật đầu nói: "Cháu nói đúng.
Nhân viên trực ban lúc đó thực sự không hề chú ý đến kẻ đó. Mà thông qua camera, ở ngay vị trí gần cửa bệnh viện còn có hai nhân viên bảo vệ đang ngồi tán dóc với nhau.
Mà người kia, à không, cái xác... cái xác kia đã đi xuyên qua khoảng trống giữa hai người bọn họ.
Khi ấy, hai nhân viên bảo vệ kia cũng có trong đội ngũ kiểm tra camera. Khi xem đến đoạn ấy, hai anh chàng đó đều bàng hoàng cả người. Một trong hai người còn la hét inh ỏi, bảo là mình chẳng thấy bất luận kẻ nào đi ngang qua trước mặt cả! cảnh cái xác kia đi ngang qua, hai nhân viên bảo vệ ấy chẳng hề có phản ứng gì."
"Sau đó thì sao?" Giang Thành hỏi.
"Sau đó, thi thể ấy đã biến mất khỏi cổng chính." Ông lão giải thích: "Vì càng đi ra ngoài, càng xa khỏi vùng quay chụp của camera."
Vốn dĩ, Giang Thành cho rằng đây là một câu chuyện ma không đầu không đuôi và cứ kết thúc như thế ở đây. Không ngờ rằng, câu nói tiếp theo của ông lão lại dẫn câu chuyện đến một vực sâu khác.
Dập đuối thuốc sắp tàn đi, ông lão dừng lời một lát, sau đó mới dùng một chất giọng hơi run rẩy mà nói với Giang Thành: "Không lâu sau, lại có người... tìm ra cái xác ấy."
Nghe vậy, Giang Thành sững người.
"Nghe đồn rằng, đó là ngay trong nhà của kẻ đó. Vào một buổi sáng sớm nào đó, một cư dân khu phố nọ chợt trông thấy cửa nhà của hàng xóm mình mở toang, thế là bèn thò đầu ra xem. Không ngờ rằng..."
Nói đến đây, giọng điệu của ông lão bỗng trở nên khẩn trương hẳn: "Kẻ ấy tình cờ trông thấy có người đang ngồi xổm cạnh giường trong căn nhà kia, đưa lưng về phía mình."
Người hàng xóm này bèn kêu to một tiếng, nhưng đối phương không hề phản hồi. Thế là anh ta bèn tiến tới xem thử, để rồi ngay khi trông thấy gương mặt của người ngồi xổm kia thì sợ hãi điếng hồn.
Có vẻ như người hàng xóm cũng biết kẻ này đã qua đời rồi. Do đó, đột nhiên gặp được bạn hàng xóm đã mất của mình lại ngồi xổm trong nhà như thế này, không cần đoán cũng có thể biết được cảm giác khi đó thế nào.
Giang Thành không thể không suy nghĩ, sau chuyện này, người hàng xóm kia chắc chắn sẽ từ bỏ luôn cái tính tò mò của mình.
Trên hành lang, chợt có hàng loạt tiếng bước chân vang lên. Giang Thành nghiêng đầu nhìn sang, vừa kịp trông thấy các đồng đội của mình vừa xuất hiện từ ngã rẽ hành lang, mà người dẫn đầu chính là Lâm Uyển Nhì.
"Hóa ra là anh đang ở đây." Nhìn thấy Giang Thành, Tào Dương lập tức yên tâm hẳn.
Thấy nhiều người đến, ông lão cũng rảo bước rời khỏi.
Không rõ là do ông ta lo lắng đám đông sẽ khiến các bác sĩ và y tá chú ý đến nơi này, để rồi phát hiện mình lén lút hút thuốc, hay là tự sợ hãi sau khi kể câu chuyện vừa rồi. chuyện này cho người khác biết, bảo hắn chỉ cần tự nhớ trong lòng là được rồi.
Sau đó, ông cũng nhắc nhở hắn là nếu không có chuyện gì quá cấp bách thì nên sớm rời khỏi bệnh viện thì hơn.
"Sao mọi ngươi lại ra đây?" Chờ đến khi bóng lưng của ông lão biến mất, Giang Thành mới hỏi cả nhóm.
"Thấy hai anh đi lâu như vậy mà không về, chúng em lo lắng nên mới..." Đột nhiên, Dụ Ngư trông thấy Vương Trường Quốc đang ngồi co ro trong góc tường, mà gã ấy giờ phút này trông như thế đang gánh lấy một nỗi oan khuất cực kỳ đau đớn vậy.
"Em lo các anh gặp nguy hiểm." Dụ Ngư đổi giọng.
Đối mặt với Vương Trường Quốc, Tào Dương chẳng thèm nể mặt gã chút nào. Anh ta chỉ tập trung nói chuyện với Giang Thành, thẳng thừng phớt lờ đi sự tồn tại của Vương Trường Quốc.
Sau khi nghe Giang Thành giới thiệu, mọi người đều có nhận thức mới về nhà xác dưới lòng đất.
"Quá đáng sợ rồi." Dụ Ngư ôm chặt lấy thân mình.
Mọi người đều có linh cảm rằng, con đường đến nhà xác lần này e là sẽ không bằng phẳng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trời đã sập tối. Đoán chừng, màn đêm sẽ sớm buông xuống toàn phần.
"Tôi đề nghị là, chờ sáng mai hẵng đi." Vy Vy nói: "Giờ đi mà nếu gặp biến cố, sợ rằng chúng ta sẽ phải qua đêm ở nhà xác mất thôi."
"Ừ, ừ, ừ." Vương Trường Quốc hùa theo: "Tôi nghĩ là em gái Vy Vy nói đúng đấy. Chúng ta nên quay về thôi, rồi bàn bạc kỹ càng lại."
Nhưng khi Giang Thành liếc sang Vương Trường Quốc, sự phấn khích của anh ta lập tức giảm đi rất nhiều.
Dù biết Vy Vy nói có lý, nhưng Giang Thành không định chần chờ lâu hơn nữa.
Không vì một nguyên nhân nào khác.
Mà do thời gian không cho phép.
Thậm chí, hắn còn không dám xác định rằng, liệu sau khi tia nắng cuối cùng của ngày hôm nay tắt ngấm nơi đường chân trời, thế giới này có tiến vào đêm đen vĩnh cửu hay không?
Hơn nữa... Hắn đang mơ hồ cảm thấy có gì đó là lạ. "Hòe Dật anh ấy... Tại sao anh ấy còn chưa trở về?" Dụ Ngư nhón gót, nhìn ra ngoài cửa sổ. Không phải do cô ấy lùn, mà vì làm thế để có thể nhìn xa hơn một chút.
Nếu chậm trễ nữa, e là mặt trời sẽ xuống núi.
Mà ai nấy đều biết rõ sự nguy hiểm của thế giới này khi đêm về.
"Không kịp đâu." Giang Thành bảo: "Chúng ta cần phải biết rõ nguyên nhân qua đời của cựu viện trưởng."
Ý của hắn chính là, thừa dịp trời chưa tối hẳn thì nên xuống nhà xác để kiểm tra thi thể của Trương Chiêu Duy. Sau đó, tranh thủ quay về phòng trước khi trời tối hẳn.
"Anh Giang. Tôi đi cùng anh." Tào Dương xung phong nhận việc.
Liếc sang Vương Trường Quốc đang sợ hãi rụt rè, cô kiên định nói với Giang Thành: "Anh Giang! Nếu anh cần, em cũng sẽ đi theo."
Lần này, Giang Thành cũng không từ chối lòng tốt của mọi người nữa. Hắn thật sự muốn trừng phạt Vương Trường Quốc một trận, nhưng hắn cũng không thể tin tưởng Vương Trường Quốc.
Một khi đi xuống dưới mà gặp biến cố, thì một tên đồng đội vô trách nhiệm chính là tai ương ngập đầu.
"Lần này, ba người chúng ta cùng đi." Giang Thành nhìn về phía Dụ Ngự, tiếp theo lại quang sang Tào Dương: "Chúng ta tranh thủ thời gian, đi nhanh về nhanh."
"Vậy chúng tôi thì sao?" Trông Vy Vy có vẻ không yên lòng.
"Chúng ta ở lại, chờ tiếp ứng." Lâm Uyển Nhi nói: "Cũng là chờ Hòe Dật trở về."
Nói xong, Lâm Uyển Nhi nhìn sang Giang Thành, gật đầu bảo: "Cậu cứ yên tâm. Chúng ta sẽ ở yên một chỗ chờ đợi, không hề đi lung tung."
Vừa mới bắt đầu, Giang Thành vẫn còn lo lắng chuyện Lâm Uyển Nhi cố tình đòi đi theo. May thay, cô ấy không định làm vậy,
Đây là một người phụ nữ biết phân biệt nặng nhẹ, nhìn rõ được chỗ lợi và điểm hại trong từng trường hợp.
Cô ta hiểu rõ, một đội nhóm hỗ trợ đáng tin phía sau lưng còn quan trọng hơn cả việc đồng hành cùng hắn đi xuống dưới tầng hầm.