Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 490 - Chương 490: Tầng -1

Chương 490: Tầng -1 Chương 490: Tầng -1Chương 490: Tầng -1

Mặc dù ông lão nói rằng lối đi hai bên cầu thang trái và phải đã bị chặn lại, nhưng Giang Thành vẫn dắt mọi người đi xem một vòng.

Kết quả đúng như những gì ông lão nói, cầu thang bên phải có thể dẫn xuống dưới, nhưng sau khi rẽ vào một góc, thì gặp phải một cánh cửa kim loại.

Cánh cửa kim loại trông rất chắc chắn, trên đó có treo một chiếc khóa hình chữ U cực lớn.

Mép ổ khóa chữ U còn được quấn nhiều vòng bằng dây xích sắt.

Cảm giác như một khi cánh cửa đã bị khóa thì sẽ không bao giờ chuẩn bị mở ra nữa.

Lại nhìn cánh cửa này, sắc mặt của mọi người đều rất khó coi.

Đây không phải là biện pháp chống trộm thông thường mà giống như... lo lắng có thứ gì đó sẽ thoát ra từ bên trong.

Nghĩ lại những gì ông lão nói trước đó, có vẻ như những gì ông nói là chính xác.

Tào Dương dường như vẫn chưa bỏ cuộc, vẫn muốn nhìn đến cầu thang bên kia xem thử, Giang Thành có thể hiểu được tâm tình của anh ta, dù sao đi thang máy đối với bọn họ mà nói là một loại trải nghiệm ác mộng.

Phải biết rằng, bọn họ được đưa đến thế giới này là bằng cái thang máy chết tiệt kia.

"Không cần thiết nữa." Giang Thành ngăn cản Tào Dương.

Nếu cầu thang bên phải đã bị chặn thì tương ứng, cầu thang bên trái cũng đã phải bị chặn, nếu không chỉ chặn một bên thì có tác dụng gì?

Không nói nhiều nữa, sau vài lời giải thích ngắn gọn, Giang Thành ấn nút thang máy.

Chẳng bao lâu, chiếc thang máy mà ông lão nói có nhiệm vụ vận chuyển thi thể từ từ mở cửa.

Giống như những gì đã thấy trước đó.

Sạch sẽ và ngăn nắp, đèn trong thang máy phát ra ánh sáng trắng dịu, mọi thứ trông vẫn bình thường.

Nhưng đối với Giang Thành và những người khác, chiếc thang máy này trông giống như một chiếc quan tài hơn.

Quan tài sắt. Trong không gian nhỏ như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ không có đường thoát thân.

Hơn nữa... Dụ Ngư sắc mặt khẩn trương, cô nghĩ đến Đỗ Phong.

Đỗ Phong là đã chết ở trong chiếc thang máy này.

Khi nhìn thấy thi thể, trong đầu cô ong ong, hai tay của thi thể chắp lại trước bụng dưới.

Trong vòng tay... là đầu của anh ta.

Đôi mắt chết không nhắm được đó vẫn đang không ngừng rỉ máu ra bên ngoài, cảnh tượng vô cùng rợn người.

Một bàn tay đặt lên vai cô, Dụ Ngư như bị giật mình, thân thể run lên, ngẩng đầu, gặp phải ánh mắt Giang Thành.

"Tôi không sao." Dụ Ngư có chút ngượng ngùng: "Tôi chỉ... chỉ hơi lơ đãng chút thôi."

Giang Thành gật đầu, không nói gì.

Khi thực sự bước vào trong thang máy, nhìn cánh cửa từng chút một đóng lại, những người đứng ngoài cửa nhìn họ bằng ánh mắt từ biệt.

Giống như một khi cửa thang máy đóng lại, khi nó mở ra lần nữa, một trong ba người sẽ biến mất mãi mãi.

Môi trường chật chội trong thang máy khiến Tào Dương cảm thấy ngột ngạt, đặc biệt là thang máy có thể đã sử dụng lâu ngày, các bộ phận đã lão hóa, chiếc dây treo trên đầu thỉnh thoảng phát ra những âm thanh ma sát chói tai.

Dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Nhưng cho dù có rơi xuống cũng không phải vấn đề gì lớn, Tào Dương tự an ủi mình.

Dù sao đây cũng là tầng một, mà bệnh viện này, dưới lòng đất cũng chỉ có một tầng ngầm.

May mắn thay, thang máy đã đến tầng -1 một cách suôn sẻ.

Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, ba người đều chen chúc vào sau cùng.

Tào Dương nhìn có vẻ khá mạnh mẽ nhưng lại là người căng thẳng nhất.

Khả năng thích ứng của Dụ Ngư khá tốt, ban đầu Giang Thành vẫn lo lắng, nhưng bây giờ Dụ Ngư thực sự đã đến gần cửa thang máy và nhìn nhanh ra bên ngoài. Không gian bên ngoài rộng hơn bọn họ nghĩ, sạch sẽ và ngăn nắp hơn.

Đó chỉ là một hành lang rộng không có trang trí gì thêm ngoại trừ một chiếc ghế dài đặt cạnh tường.

Các cánh cửa gần đó chủ yếu có màu trắng, xanh nhạt và các màu sáng khác.

Đèn trên cao không sáng lắm nhưng ánh sáng cơ bản vẫn ổn.

Cảm giác tổng thể là trông khá trang trọng hơn.

Cửa thang máy mở ra, đối diện với một bức tường, sau khi đi ra có thể nhìn thấy mấy căn phòng lớn nhỏ, trên phòng không có chữ nào, đều được thay thế bằng những con số.

Trông nó không giống nhà xác nên họ không có ý định mở ra xem xét.

Suy cho cùng, thời gian có hạn, thà làm ít còn hơn làm nhiều.

Ở đây thêm mỗi phút, đều là một cực hình.

Mấy người đi dọc theo hành lang hướng về phía trong cùng, nhà xác nằm ở vị trí tương đối xa bên trong, trước cửa có treo một tấm biển nhỏ bằng sắt rất bắt mắt.

Bên trên được viết hai chữ nhà xác.

Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, nhưng khi nhìn thấy hai chữ này, Dụ Ngư cảm giác nhịp tim của mình nhanh hơn rất nhiều.

Máu trong huyết quản như đông cứng lại.

Giang Thành ở phía trước, Tào Dương ở phía sau cùng, Dụ Ngư đi ở giữa.

Dụ Ngư cũng cảm thấy khá cảm động khi được bọn họ quan tâm như vậy, nhưng lúc này không phải lúc để nói lời cảm ơn, đôi mắt cô rất linh động, quan sát trước sau, trái phải.

Khi phát hiện nguy hiểm, sẽ phát ra cảnh báo ngay lập tức.

Giang Thành thì mỗi một bước, đều nhìn trên đỉnh đầu, vô cùng lo lắng bị công lý trừng phạt từ trên trời xuống.

Động tác thường xuyên nhìn lên trần nhà của hắn khiến mọi người đều căng thẳng theo.

Cùng lúc đó, Giang Thành cũng đang chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh và... tiếng bước chân của ba người.

Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang trống trải, rõ ràng đến kinh ngạc. Với kinh nghiệm phong phú khi chạm trán với quỷ, hắn đang cố gắng xác định xem quỷ sẽ xuất hiện như thế nào và liệu có đi theo sau lưng bọn họ hay không.

Nhưng Giang Thành tuyệt đối không dám nói ra loại suy đoán này, sợ đồng đội sẽ không chịu được.

Càng đi vào bên trong, nhiệt độ càng lạnh, đứng trước cửa nhà xác, Giang Thành ấn vào cái tay nắm rất lớn, cửa từ từ mở ra.

Không khóa?

Bất ngờ nhưng có phần hợp lý.

Suy cho cùng, xét từ những bộ phim kinh dị và tiểu thuyết đã xem, không có đội truy tìm tử thần nào đi thám hiểm nhà xác kết thúc vì không mở được cửa cả.

Bằng không thì làm sao cốt truyện có thể tiếp tục được?

Tác giả làm cách nào để kiếm tiền nuôi gia đình trang trải cuộc sống ?

Không phải sẽ bị độc giả đang kích thích đập nát đầu sao?

Nghĩ đến cảnh tượng đó thật sự rất đáng sợ.

Với một âm thanh ma sát kéo dài và khá chói tai, cánh cửa nhà xác mở ra hết cỡ

Một luồng khí lạnh ùa về phía người, xen lẫn một mùi kỳ quái.

Tào Dương không khỏi nhíu mày.

Bên trong rất tối.

Mọi người đều nín thở.

Không có bất kì âm thanh nào.

Trái tỉm đang đề cao cảnh giác của Dụ Ngư, có hơi mất tập trung một chút, trong lòng thầm nghĩ: Cũng đúng, ở đây toàn là người chết, có tiếng mới có quỷ.

Nhưng sau đó, bản thân lại bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ.

Cuối cùng, quả quyết không suy nghĩ lung tung nữa.

Tạm thời không tìm được chỗ nào có đèn, nên đánh phải lấy điện thoại ra, dùng đèn pin đi kèm để chiếu sáng.

Ba chiếc điện thoại di động.

Ánh sáng xua tan bóng tối, hình dáng của nhà xác hiện ra trước mắt mọi người.

Khu vực này rộng hơn mọi người tưởng tượng. Một bên dựa vào tường là 6,7 giường nhà xác, còn có một chiếc xe đẩy đặt chéo có khay đựng riêng, dưới ánh sáng, phát ra ánh sáng kim loại.

Phía trong cùng là dãy tủ giữ xác.

Tủ giữ xác được tích hợp với toàn bộ vách chịu lực, mỗi ô được dán một con số duy nhất ghi lại tên, ngày mất của người đã khuất.

Giang Thành đến gần tủ giữ xác, Dụ Ngư đương nhiên giúp kiểm tra những gì đang xảy ra xung quanh hắn.

Giang Thành và Tào Dương dùng đèn pin và bắt đầu tìm kiếm cái tên Trương Chiêu Duy.
Bình Luận (0)
Comment